
tốt cho em bé như thế
nào rồi nấu luôn giúp mình nữa”. Sam Sam nằm lên ghế sô pha, cười tít mắt.
Nghe
xong, Hàn Tú suýt ói máu: “Cậu đúng là đồ quỷ đói, chỉ vì miếng ăn mà cho người
đàn ông mới gặp có vài ba lần vào nhà, cậu không sợ sẽ bị giở trò…”. Hàn Tú
ngập ngừng.
“Mình
là bà bầu mà, sợ cái gì chứ? Tiểu Chung đẹp rạng ngời như thế, bố là bác sĩ
chỉnh hình, mẹ là họa sĩ, có nhà có xe, gia đình giàu có, hơn nữa còn biết nấu
ăn. Người như thế có thể coi là biến thái hay không?”
“Làm gì
có tên biến thái nào tự viết hai chữ “biến thái” lên mặt chứ?”. Hàn Tú nhìn Sam
Sam bằng ánh mắt coi thường rồi nói: “Suy nghĩ của bà bầu thật khiến người ta
phải ngạc nhiên đấy! Chốc nữa, mình sẽ gọi điện cho Lạc Tuấn Nam nhà cậu để bảo
anh ấy mau quay lại, đưa cậu về nhà mới được.”
Hai
người con đang nói qua nói lại thì Chung Chính Hiên bê bát đĩa ra: “Thức ăn đã
xong, có thể ăn được rồi.”
“Thật
ngại quá, kể từ khi có thai, trí tuệ của bạn tôi đã bị giảm đi đôi phần.”
“Không
sao đâu”. Anh mỉm cười.
“Đã làm
phiền anh rồi.”
“Không
phiền gì mà.”
“Vậy
cảm ơn anh nhé!”
“Không
cần cảm ơn tôi đâu!”
Nói
xong, người đàn ông trước mặt cô vẫn đứng nguyên tại chỗ. Hàn Tú không nhịn
được nữa, liền bảo: “Chuyện là thế này… Chung tiên sinh, anh mau về nhà anh
được không?”. Tốt nhất là anh ta nên gói ghém tất cả rồi mang chúng ra khỏi nhà
cô, mặc dù mấy món ăn đó trông rất hấp dẫn.
Chung
Chính Huyên ngây người ra vì câu hỏi của cô, sau đó lại mỉm cười như chưa hề có
chuyện gì.
Sam Sam
đột nhiên reo lên đầy phấn khích: “Oishi [2'>!
Oishi! Oishi!”
[2'>. Từ tiếng Nhật, có
nghĩa là “Ngon quá!”.
Cơ
miệng của Hàn Tú không ngừng giật giật.
“Hàn
Tú, cậu mau lại đây! Những món này ngon y như Tiểu Thất làm vậy. Thật nhớ quá
đi!”
Mặt Hàn
Tú bỗng cứng đờ lại.
Chung
Chính Huyên khẽ ho một tiếng rồi cởi tạp dề ra, nhẹ nhàng nói: “Sau này, nếu có
bất cứ việc gì cần giúp thì cô đừng ngại, cứ bảo tôi nhé!”. Nói xong, anh đi ra
cửa để thay giày rồi về nhà.
Hàn Tú
lại gần Sam Sam, lạnh lùng nói: “Cậu đừng làm mình mất mặt đến mức ấy được
không?”
Sam Sam
không nghĩ như vậy: “Cậu biết không, chỉ nghe mỗi giọng nói của anh ấy, mình
còn tưởng là Tiểu Thất đã sống lại cơ đấy. Không những thế, biểu hiện trên
khuôn mặt của Tiểu Chung khi nói chuyện phải giống Tiểu Thất đến bảy, tám phần.
Cậu nghĩ một bà bầu xinh đẹp như mình lại có thể vô duyên vô cớ cho người lạ
vào nhà sao? Hơn nữa, món ăn này có mùi vị rất giống món Tiểu Thất làm, mình
nói thật đấy, cậu thử mà xem!”
Hàn Tú
không nói thêm câu nào vì miệng đã bị Sam Sam chặn lại bằng một miếng cá. Vị
mằn mặn của cá lan đều trong miệng. Cô ngây người ra một lúc rồi không kiềm chế
được, bèn gắp thức ăn ở các đĩa khác lên nếm, quả nhiên mùi vị của chúng giống
y như những món ăn mà Tiểu Thất từng làm.
Sam Sam
sốt ruột hỏi: “Có phải là rất giống không?”
Hàn Tú
gật đầu.
“Cho
nên mình đang suy nghĩ, anh ấy có phải là Tiểu Thất không nhỉ? Không chừng Tiểu
Thất vẫn còn sống…”
“Làm gì
có chuyện đó! Trông anh ta chẳng giống Tiểu Thất chút nào. Tiểu Thất trắng là
thế, cái tên gì gì Huyên kia thì có trắng đâu.”
“Bố anh
ấy là bác sĩ chỉnh hình đấy, biết đâu Tiểu Thất đã sửa lại khuôn mặt thì sao?
Làm con của bác sĩ phẫu thuật thẫm mĩ thật là sướng, muốn chỉnh thế nào thì
chỉnh, đơn giản vô cùng.”
“Không
thể có chuyện đó được! Tiểu Thất vốn sợ nhất là bác sĩ, sao anh ấy dám đi chỉnh
hình chứ? Các món ăn ngoài tiệm cũng chẳng phải tương tự như thế này sao? Không
lẽ bố của những người đầu bếp đó đều là bác sĩ chỉnh hình? Bà bầu đúng là thích
ảo tưởng!”. Hàn Tú đáp rồi vào bếp xới một bát cơm, đưa ra bàn và ngồi ăn.
Không ăn thì uổng quá! Vừa ăn, cô vừa nghĩ đến những lời nói của Sam Sam.
Bùi Sam
Sam đúng là bà bầu độc nhất vô nhị!
Ăn được
bữa đầu tiên, cô ấy nhất định sẽ ăn thêm bữa thứ hai, thứ ba…, sau đó còn vác mặt
dày đi xin cơm ở chỗ Chung Chính Huyên vì Hàn Tú không cho phép cô mời anh ta
vào nhà nấu ăn nữa. Thế là tối nào, Sam Sam cũng đánh chén no nê ở nhà Chung
Chính Huyên. Đúng ra đã ăn chực rồi thì thôi, nhưng Sam Sam ăn xong còn gói
ghém mang về cho Hàn Tú nữa! May mà hôm nay, Lạc Tuấn Nam đã về nước, cuối cùng
đồ háu ăn đó cũng được chồng tới rước đi.
Hàn Tú
vốn không mấy vui vẻ khi Sam Sam mang đồ ăn về nhà, nhưng từ sau bữa cơm lần
trước, cô chẳng mấy khi kiềm chế được, cứ muốn ăn thêm thức ăn do anh làm. Mùi
vị ấy quen thuộc đến lạ lùng. Mỗi lần gặp nhau, anh đều nhìn cô và cười rất
tươi, khiến Hàn Tú không khỏi hoảng hốt. Rõ ràng là hai khuôn mặt hoàn toàn
khác nhau, tại sao cô lại có cảm giác gần gũi đến vậy?
“Bụp”,
đèn trong phòng bỗng dưng vụt tắt.
Hàn Tú
vô cùng kinh hãi. Cô mở di động ra, mò mẫm bước đến chỗ hộp điện, kéo cầu dao
lên. Nhà vẫn tối om.
Thê
thảm rồi, lẽ nào là cháy cầu chì?
Đúng
lúc này lại có tiếng gõ cửa.
Hàn Tú
hé mở cửa, run run hỏi: “Ai… ai đấy?”
“Tôi
đây, Hàn Tú”. Là Chung Chính Huyên.
Sao anh
ta lại đột nhiên qua đây?
Hàn Tú
mở cửa ra, đèn ngoài hành lang