
“Muội đã đồng ý, không được
phép đổi ý!”
Nàng cảm thấy buồn cười: “Uh, ta đồng ý.”
Thái tử lập tức cười rạng rỡ như ánh mặt trời.
La cô lại “phì” cười ra tiếng: “Thái tử bảo bọc như vậy, về sau Điện hạ làm sao
lập gia đình đây.” Thân thể thái tử cứng đờ, khuôn mặt lại trầm xuống: “Muốn
làm muội phu của cô, phải qua cửa của cô trước mới được.” La cô kinh ngạc, vốn
muốn nói chuyện Hồng Phi với hắn, lúc này cũng không dám mở miệng. Thái tử chợt
nhớ tới: “Đúng rồi, cách xa Hách Liên Du một chút.”
La cô và Thượng Quan Mạn liếc nhau. La cô nở nụ cười: “Điện hạ nói gì thế, Hách
Liên Đại nhân là ngoại thần, mỗi ngày chúng ta đều ở trong thâm cung, sao có
thể gặp hắn.”
Trong nội tâm thái tử phức tạp, chỉ nói: “Như vậy cũng tốt.” Đức Tử vừa mới
đuổi tới trong nội viện, vẫn còn ở chỗ này thở hồng hộc, khóe môi thái tử cong
lên, cười nói: “Ta sẽ dâng sớ lên phụ hoàng, xin người ban phủ đệ bên ngoài cho
ta, chờ ta chuyển ra ngoài cung, muội đến chỗ của ta, so với ở đây tự tại hơn.”
Dứt lời khoát tay về phía nàng, sải bước đi mang theo Đức Tử.
La cô chậc chậc lưỡi: “Thái tử này, tới cũng nhanh mà đi cũng mau.”
Thượng Quan Mạn mỉm cười, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn một áo lụa mỏng thêu chỉ
vàng, lộ ra phía sau cơ thể cường tráng đó. Vừa rồi mọi sự chú ý đều ở chỗ thái
tử, không ngờ có người thừa dịp đến theo, xoay người liền hờ hững vào điện.
Một giọng nói trong trẻo vội vàng vang lên: “Lâm... Lâm Quan tỷ tỷ...”
La cô lại càng hoảng sợ: “Ai u, ai vậy?”
Tiếng nói vừa dứt, một cái một bóng áo vàng từ sau lùm cây cẩn thận đi ra, sắc
mặt như trăng rằm, sáng trong rực rỡ, đôi mắt lại như nai con, sợ hãi nhìn chằm
chằm vào Thượng Quan Mạn.
La cô rốt cuộc là lão nhân, Đế Cơ trong nội cung mặc dù không có gặp qua toàn
bộ, nhưng xem xét tuổi cùng tướng mạo liền có thể đoán ra, thi lễ cười nói:
“Đây không phải Diệu Dương Điện hạ sao, mời ngồi.”
Diệu Dương cẩn thận nhìn Thượng Quan Mạn. La cô thấy buồn cười, kéo nàng ngồi
xuống ghế đá. Thấy Thượng Quan Mạn vẫn không để ý, nàng nhỏ giọng nói: “Lần
trước là muội trách oan Lâm Quan tỷ tỷ, mẫu thân nói tỷ tỷ làm như vậy, là vì
tốt cho muội. Là muội không đúng, lúc đó còn ghét tỷ tỷ.” La cô nghe thấy liền
sững sờ: “Điện hạ đang nói cái gì đó?”
Trong mắt Diệu Dương ẩn ẩn có lệ: “Chính là lần đi kiểm tra, ta không muốn. Tỷ
tỷ nói với ta, nếu muốn Ngô Tiệp Dư mau chóng mất mạng, ngươi cứ cố gắng làm
loạn đi.” Nàng lại cười xòa một tiếng, có phần ngượng ngùng: “Lúc ấy ta còn
nghĩ, Lâm Quan tỷ tỷ ác độc như vậy, về sau sẽ không quan tâm người.” Nàng
ngẩng mặt lên, vui vẻ cực: “Thì ra tỷ tỷ là vì tốt cho ta!”
Lại thấy Thượng Quan Mạn đã vào điện từ lúc nào.
Diệu Dương chu môi, nước mắt tràn ra tới: “Lâm Quan tỷ tỷ có phải là ghét ta
rồi không!”
La cô vội an ủi: “Nếu nàng ghét người, sẽ không giữ người ở đây rồi, Điện hạ
chính là mặt lạnh tim nóng.” Diệu Dương nín khóc mỉm cười: “Về sau ta sẽ thường
tới, cô cô cũng đừng phiền ta.”
La cô cười nói: “Lão nô làm sao dám.” Trong lòng thầm nghĩ, Diệu Dương Đế Cơ
này thật đáng yêu, lại không giống như đang giả vờ.
Tạ Quý Phi và Thất hoàng tử kết thành đồng minh. Hà Hoàng hậu chỉ e là sớm đã
đoán được. Mấy ngày gần đây hai người tranh đấu gay gắt, nhất thời chẳng quan
tâm bên này, cũng làm cho các nàng sống qua được vài ngày thanh tịnh.
Ngô Tiệp Dư đồng ý để cho Đế Cơ này đến đây, không
phải để lấy lòng là cái gì, nhưng nàng thật sự không muốn kéo Cố Tiệp Dư vào
trong dòng nước xoáy cung đấu nữa, huống hồ bên ngoài đã sắp xếp ổn thỏa, chỉ
cần chờ chút thời gian, nàng sẽ đưa mọi người xuất cung, thật sự không nên có
liên quan gì với bất luận kẻ nào.
Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng che khe hở trên cửa, kéo, nhấn một cái, lập tức có
cuộn giấy bắn ra:
Hàn gia mời du hồ, đi hay không?
Chữ viết thanh nhã, chắc là Phản Ảnh viết.
Trả lời một chữ, đi.
Ném bút đi, nàng mệt mỏi nhắm mắt. Hàn gia này, bây giờ vẫn chưa thể đắc tội.
Ngoài cửa sổ thật yên tĩnh, nghĩ rằng Diệu Dương đã đi rồi, không thể yên tĩnh
hơn được nữa, ngược lại không gian yên tĩnh đến mức buồn tẻ. Nhìn qua cửa sổ,
chỉ thấy La cô ngồi trên ghế cúi đầu thêu. Thù Nhi chẳng biết đã ngồi xổm bên
cạnh La cô từ lúc nào, chuyên chú nhặt chỉ trong khay đan. Sợi chỉ mỏng manh,
dường như nhìn không thấy, bị ánh nắng chiếu vào, thấy một vầng sáng bạc hiện
lên trong tay bà.
Không khí an nhàn yên tĩnh như vậy, làm cho người ta cảm thấy không chân thực.
Cố Tiệp Dư ngủ ở chủ điện, ngoại trừ La cô và nàng vào thăm, bà cũng không
thường xuyên ra ngoài. Thượng Quan Mạn mới nhớ ra, đã lâu mình chưa nói chuyện
với mẹ, trong lòng áy náy không yên. Cửa điện khép hờ, chỉ cần đẩy nhẹ nhàng đã
mở, một tia nắng chiếu lên chiếc giường trong điện, chiếu sáng thân người mặc
thường phục tơ màu bạc trắng của Cố Tiệp Dư. Tư thái giống như một đoá ngọc lan
trắng, lẳng lặng đắm chìm trong ánh mặt trời.
Nàng lên tiếng gọi: “Mẫu thân.”
Cố Tiệp Dư cắn đứt sợi tơ trong tay, ngẩng đầu mỉm cười với nàng. Lại nhẹ nhàng
nhét đồ vật trong tay vào một bên. Thượng Q