
chút, tính tình Chiêu
Dương gần đây không tốt.” Thái tử cười lạnh: “Tính tình của nàng ta có khi nào
tốt.”
Các vị hoàng tử biết rõ hắn cùng với mẹ con Hà Hoàng hậu xưa nay không hợp,
không tiện nói chen vào. Tứ hoàng tử cười nói: “Tử Thanh trong ngực có mỹ nữ,
sợ là không thể cùng đi với chúng ta.”
Hách Liên Du cười hỏi: “Các Điện hạ muốn đi đâu?”
Ngũ hoàng tử cười có phần mập mờ: “Nghe nói Phong Nguyệt lâu có vị Huyên cô
nương nổi danh xinh đẹp, chúng ta đi ngắm thử xem.”
Thượng Quan Mạn nghe thấy liền nhíu mày, thái tử cũng đi sao? Nàng xiết chặt
quần áo Hách Liên Du một cách vô thức. Hắn hơi nheo mắt, bỗng nhiên xiết chặt
lấy nàng, nhất thời làm cho nàng khó thở.
Trên mặt Thái tử hơi có chút nóng vội, trách mắng: “Không phải nói là đi một
chút rồi về ngay sao, còn không mau đi!”
Ngũ hoàng tử hì hì cười nói: “Dạ dạ, quyết không làm cho hoàng tẩu phát giác.”
Lời nói khiến chúng hoàng tử “hì” cười. Mắt phượng của thái tử lạnh lùng quét
qua, Ngũ hoàng tử lập tức ngượng ngùng: “Tam ca đừng giận, thần đệ ta nhất thời
nhanh miệng.”
Thái tử hừ lạnh một tiếng, lơ đãng liếc ngang người đang ở trong ngực Hách Liên
Du. Khuôn mặt kia bị Hách Liên Du che hơn phân nửa, ẩn ẩn chỉ thấy vành tai
trắng nõn khéo léo của nàng, eo lưng bé nhỏ, như cổ nhân nói, thêm một phân thì
quá béo, giảm một phân thì quá gầy chính là như thế. Bào phục của nam không
rườm rà như hoa phục của nữ, ngược lại càng tăng thêm sự thú vị, hết sức đáng
yêu mê người. Thái tử nhất thời có chút hoảng hốt, không biết nếu như nàng giả
trang thì sẽ như thế nào.
Nghĩ vậy làm cho thái tử càng muốn ngắm thêm vài lần, càng nhìn lại càng cảm
thấy quen mắt, trong lòng bỗng nhiên trống rỗng, càng thêm bất an. Nhất thời
ngờ vực vô căn cứ bực bội đầy ngập, không khỏi mở miệng: “Nử tử bên cạnh Tử
Thanh tất nhiên là cũng cực kỳ phi thường, sao không cho cô gặp một lần.”
Ngũ hoàng tử kinh ngạc: “Tam ca, người sao lại có ý với nữ nhân của Tử Thanh!”
Thái tử nhíu chặt chân mày, tứ hoàng tử khẽ quát một tiếng: “Ngũ đệ!” Ngũ hoàng
tử im lặng.
Lại nghe Hách Liên Du cười khẽ: “Chỉ sợ phải khiến Điện hạ thất vọng rồi, nữ
nhân của ta, đương nhiên chỉ có thể để ta ngắm.”
Trong nội tâm nàng khẽ
run lên.
Rất nhanh nhắm mắt lại, chỉ mong nhanh chóng dập tắt đám lửa đang bập bùng
trong lòng, càng thân cận như vậy, nàng càng không dám buông thả bản thân.
Thái tử thấy hắn không muốn, không tiện miễn cưỡng, liếc nhìn nàng một cái, sau
cùng bỏ đi cùng chư vị hoàng tử.
Đợi đoàn người đi xa, nàng vội thu người đứng cách xa vài bước. Hắn hơi có chút
ngạc nhiên, rồi chợt bình tĩnh lại, ánh mắt màu lam rơi xuống trên mặt nàng,
tĩnh mịch không đáy.
“Hồng Phi.” Nàng không nhìn Hách Liên Du. Thái tử quả nhiên là đã phát giác
điều gì, nàng phải nhanh chóng trở về: “Chúng ta về kỳ xã.” Nói rồi liền cất
bước đi nhanh. Hồng Phi nhất thời có chút khó hiểu, buông con chồn trắng cung
kính thi lễ với Hách Liên Du, bước nhanh đuổi theo. Con chồn trắng quay đầu
nhìn Hách Liên Du, “Chit” một tiếng rồi chạy theo sau lưng nàng.
“Thập nhị muội!”
Thái tử bước chân xông vào, La cô ngăn không được, bà ngồi trên ghế đá thêu
hoa, thấy thế liền đặt chiếc khăn vào cái làn bên cạnh, tiến đến ngăn bước hắn:
“Thái tử Điện hạ, Điện hạ đang nghỉ ngơi.”
Thái tử đột nhiên sinh nghi: “Thời gian này nàng đều như vậy sao?”
La cô nói: “Từ lúc hủy mặt đến giờ đều như vậy...” Bà nói liên miên như đang
cằn nhằn cái gì. Thái tử sải bước đi qua, trong lòng nặng nề, giống bị ai vò xé
cực kỳ đau đớn, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, có lẽ đã dùng lực rất lớn, cửa phòng
điện bên mở toang, cánh cửa tung ra, tiếng vang lên ong ong.
Thái tử bước một chân vào bậc cửa cao cao, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.
Thượng Quan Mạn mặc áo tơ trắng ngồi ngay ngắn trước bàn sách, một tay cầm tay
áo, một tay chấp bút, dưới tay nàng là giấy Tuyên Thành nhẹ như lông hồng, bị
gió thổi qua, nháy mắt bay loạn rồi rơi xuống đất, nàng điềm tĩnh quay mặt lại
nhìn hắn: “Tam ca?”
“Ồ.” Thái tử xấu hổ đứng sững tại chỗ, một lúc sau mới cất tiếng: “Cô... Cô tới
thăm muội một chút.” Khẽ âm thầm thở dài một hơi.
Ánh mắt tràn đầy ý cười, nàng đứng lên nói: “Tam ca vào phòng ngồi đi.”
Trong phòng tràn ngập mùi thơm nhàn nhạt trên người
nàng, vừa rồi không phát giác, bây giời mới phát hiện có làn hương ngọt ngào ùa
vào mặt. Phòng của Thượng Quan Mạn mặc dù không xinh đẹp lãng mạn như khuê
phòng của những cô gái khác, nhưng rốt cuộc cũng là phòng của cô nương chưa lấy
chồng, không phải nam tử nói vào là vào, cho dù là vị hôn phu tương lai của
nàng... Thái tử đỏ mặt, quanh co nói: “Không được.”
Quay đầu lui ra, đi vài bước, lại dừng chân, chậm rãi nắm tay, ngữ khí có chút
đè nén: “Thập nhị muội, trước khi ta đăng cơ, muội... đừng lấy chồng.”
Lời nói này thật đột ngột, nàng khẽ giật mình: “Tam ca nói gì vậy?”
Thái tử cười khổ, quay mặt lại, ngữ khí trở thành trêu chọc: “Cô sẽ tìm vị hôn
phu tốt cho muội.”
Nàng cũng không để ý, cười nói: “Được.”
Trong mắt hắn lập tức sáng ngời, trịnh trọng nói: