
ộng... Chui vào trong
lòng hắn?
Buổi trưa Hách Liên Du cố
ý trở lại, Thượng Quan Mạn phân phó phòng bếp làm bánh xốp Mộc Lan. Nàng thích
dùng bữa ở chỗ thông thoáng. Vì vậy gọi người hầu nam dùng gạch vuông xây ra
một chỗ trống ở nhà chính chỗ hướng về ánh mặt trời. Trên giường lót ván, sửa
chữa lan can cao thấp vừa vặn. Mùa thu đến, trong gió mang theo chút lạnh, nàng
liền sai người tìm nệm lông cừu màu trắng trải ở phía trên, chân không rơi vào
thảm, mềm mại không tiếng động.
Bánh xốp đặt ở trên bàn thấp bằng gỗ tử đàn, trang bị mấy món ăn, hương thơm
tinh khiết xông vào mũi, thật đẹp mắt.
Hách Liên Du đi vào trong nhà, Thượng Quan Mạn dựa vào lan can xoay mắt mỉm
cười với hắn: “Thấy thế nào?”
“Ô” hắn rất nghiêm túc nghiên cứu một phen, híp mắt nhìn quanh. Bên trong phủ
mái cong góc cong, ngói đỏ che xanh, nhìn một cái không sót gì, cười nói:
“Không tệ.”
Thượng Quan Mạn múc cho hắn chén súp, oán trách như tiểu nữ nhi: “Đáng tiếc
không có mảnh trúc xanh.”
Hắn cong môi: “Trúc xanh không phải đã ở đây sao?”
Mọi người nói, quân tử như trúc, nàng tỉnh táo lại, kín đáo đưa chén canh đã
múc xong cho hắn, cười nói: “Vương bà buôn dưa[1'> , không biết thẹn thùng.” Suy
nghĩ một chút không nhịn được lại cười. Con ngươi xanh thẳm của hắn đang nở nụ
cười nhìn nàng, nàng mím môi quay đầu đi chỗ khác. Gió vung sợi tóc bên má lên,
phất trên má nhàn nhạt đỏ.
Ngày thứ hai tỉnh lại, nàng trông thấy trúc Phượng Hoàng[2'> liên miên không
ngừng, lá màu xanh biếc tươi tốt phồn thịnh bá đạo chiếm tràn đầy, vào tầm mắt
không nhịn được rơi lệ.
Hách Liên Du trở về trong phủ dùng cơm trưa đã thành thói quen. Mỗi lần thấy
đỉnh kiệu quan trước cửa phủ kia, quản gia không nhịn được chậc chậc: “Có vợ có
khác, trong phủ này càng ngày càng có mùi người hơn.”
Ăn trưa xong, khó được Hách Liên Du rảnh rỗi ở nhà, có chút hăng hái chém giết
một bàn. Hai người không ai nhường ai, cương lên cả một buổi chiều. Gió phất
qua trúc xanh biếc, tuôn rơi như sóng biển vọt tới, thỉnh thoảng nghe một tiếng
cờ rơi vang lên. Hai người đều là áo trắng rộng rãi, gió thổi nâng vạt áo di
động, xẹt qua dung nhan tuấn lãng xinh đẹp. Thỉnh thoảng đưa tình nhìn thẳng
vào mắt, bèn nhìn nhau cười, trong mắt chỉ còn lại lẫn nhau, xa xa nhìn lại, là
một đôi thần tiên quyến lữ chọc người hâm mộ. Thù Nhi xa xa nhìn, đột nhiên
buồn bã thở dài.
Tiến một bước là bẫy rập, lùi một bước nguyên khí tổn thương nặng nề, thật khó
có thể hạ cờ, nàng cau mày khổ nghĩ. Hách Liên Du buồn cười thúc giục
nàng: “Ta định đi xem sách một lát.”
Nàng nghe vậy trừng hắn, nắm cờ trắng khẽ cắn môi, trên môi đỏ nhạt có vết răng
mờ, nổi lên nụ hoa đỏ nhạt. Hắn không nhịn được nhìn sang, liền có chút thất
thần.
“Tới lượt ngũ lang chàng.”
Nàng đưa mắt lên nhìn lộng lẫy cười một tiếng, nháy mắt như trăng hoa nở rộ,
ánh khắp mọi nơi đều sáng. Hắn ngớ ngẩn, không chút để ý hỏi: “Nơi nào?”
Nàng đưa ra ngón tay mảnh khảnh trắng nõn: “Nơi này.”
Bàn cờ màu nâu đen ngang dọc rõ ràng, chiếu ngón tay trắng nõn của nàng, chỉ
cảm thấy trong suốt sáng bóng, chạm vào mềm mại thấm hương, hắn không nhịn được
dùng tay nắm vào trong lòng. Thượng Quan Mạn không ngờ hắn lại như thế, nóng mặt
rút ra: “Chuyên tâm chút đi, tới phiên chàng.”
Hắn định định thần một con cờ rơi xuống, ván này bố cục tinh xảo, cũng tốn
không ít dụng tâm bố trí của hắn, nàng tất nhiên không thể ứng đối dễ dàng, đôi
lông mi dài rung động như cánh bướm, lại nhẹ cắn môi.
Chỉ cảm thấy răng kia như cắn lấy lòng hắn, nhột nhột ngứa ngứa, như có trăm
móng gãi tâm. Hách Liên Du không nhịn được mở miệng: “Hay là uống ly trà rồi
tiếp tục.”
Nàng nhẹ nhàng liếc nhìn hắn một cái, nhìn quanh vạn phần phong tình: “Vậy sao,
thiếp mạn phép muốn ra ngoài.” Vẫn lại nắm cờ trầm ngâm.
Hách Liên Du bất đắc dĩ cong môi, nhẹ nhàng kéo kéo cổ áo.
Lại nghe một tiếng mềm mại ngọt ngào của nữ tử theo gió loạn bay nhẹ truyền
tới: “Tỷ tỷ có ở đây không?”
Thanh âm của Thù Nhi chần chừ: “Điện hạ nàng...”
Chủ nhân thanh âm kia đã bước nhanh đi vào, bàn tay trắng nõn xốc nhẹ màn giọng
nói nhẹ nhàng: “Tỷ tỷ, Uyển Hi vẽ một bức tranh, nhưng màu sắc không được ưng
ý, xin tỷ tỷ chỉ giáo.”
Lời nói chưa dứt, thanh âm đã ngưng, màn mỏng như cánh ve tôn lên mặt thanh lệ
mềm mại của Hà Uyển Hi, càng nổi bật bên má. Nàng ngẩn ngơ, bị kinh hãi lùi
thân thể về, như ẩn như hiện đứng ở màn, nhỏ giọng kêu: “Phu quân.” Gương mặt
dần dần ửng đỏ thấm vào trong da thịt trắng nõn, thật khổ sở động lòng người.
Thượng Quan Mạn nắm con cờ không nói, nhàn nhạt xuyên qua màn, nhìn về phía Thù
Nhi canh giữ ở phía ngoài. Bởi vì Thượng Quan Mạn không thích nhiều người, chỉ
cho mình Thù Nhi theo hầu ở bên, xuất hiện chuyện như vậy, trách nhiệm tất
nhiên ở nàng. Sắc mặt Thù Nhi trắng nhợt, vội vàng quỳ xuống.
Hà Uyển Hi vội nói: “Là Uyển Hi không tốt, Uyển Hi không biết phu quân ở chỗ
này, xin tỷ tỷ đừng trách phạt Thù Nhi cô nương.”
Hách Liên Du vẫn không nói chợt duỗi ngón tay xuống bàn cờ, “Phanh” giòn vang,
Hà Uyển Hi cả ki