XtGem Forum catalog
Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324311

Bình chọn: 8.5.00/10/431 lượt.

ến rồi ta vẽ không nổi nữa.” Phía dưới giấy cũng hận hận ghi

một câu: “Hắn lại thật không tới.”

Thượng Quan Mạn không khỏi cười, nụ cười kiều giận của nàng trông rất sống động

ở trong đầu, nữ tử rơi vào trong luyến ái, đều là khả ái nhìn cả hai phía một

lúc.

Nhưng nữ tử này, là ai?



Chiêu Dương đã lâu không

gặp.

Nhìn thấy nàng ở trong Thù Ly cung, thật sự là chuyện vô cùng lạ.

Thái tử rõ ràng nhăn mày: “Ngươi tới đây làm cái gì?” Chiêu Dương lướt mắt đảo

qua Thượng Quan Mạn, dừng lại ở Hách Liên Du bên cạnh nàng, chợt chuyển trở

lại, cười dài nói: “Tiểu thiếp Hách Liên Đại nhân mới nạp là biểu muội của ta,

đây cũng là thân càng thêm thân, theo lễ ta cũng nên đến thăm thập nhị muội.”

Hẳn là thấy nàng không thoải mái, lại nhất định đâm một đao vào lòng nàng ở

thời điểm này.

Thượng Quan Mạn cười nói: “Làm phiền tỷ tỷ phí tâm.” Ngón tay mảnh khảnh cũng

hung hăng bấm lòng bàn tay của Hách Liên Du, ngẩng mặt cười ôn nhu: “Thiếp cũng

có chút mệt mỏi, trở về phủ trước.” Chân mày Hách Liên Du hơi động, nhìn nàng,

mặt cười hưởng thụ: “Cũng tốt.”

Sắc mặt thái tử xanh mét, nói: “Thập nhị muội, thân thể Chiêu Viện không khỏe,

muội về sớm vậy, không ổn đâu.” Thượng Quan Mạn đã lôi kéo Hách Liên Du ra khỏi

viện, mặt mày Hách Liên Du mang theo nụ cười mặc cho người lôi kéo.

Sắc mặt Chiêu Dương cũng không tốt, hai người nhìn chằm chằm một cái, tự mình

rời đi.

Dây dưa, thở dốc, màn gấm đỏ thẫm chưa triệt hồi, tản ra rơi xuống, che kín mây

mưa bên trong. Trong lòng nàng tức giận, móng tay hung hăng ngắt vào bắp thịt

kiên cố của hắn. Vết sẹo ở phần lưng hắn phập phồng bất bình, đầu ngón tay sờ

vào, cảm thấy thô ráp, trong lòng nàng mềm nhũn, các loại tâm tình chuyển trong

tim, đè nén mở miệng: “Sao chàng không hỏi...” Hắn lại cúi đầu hôn xuống.

Không cần phải nói, cái gì cũng không cần nói.

Ngoài cửa sổ mặt trời vừa đúng, sáng loáng chiếu vào bên trong nhà. Nàng chân

trần ngồi chải tóc, như gấm đen khoác lên đầu vai mảnh khảnh, tôn lên mặt mũi

như sứ. Hai gò má nàng đỏ bừng, tươi cười trong mắt làm thế nào cũng không thể

che hết. Mình trong kính nguyên là ngọt ngào như thể. Hắn chỉ mặc quần áo lúc

ngủ, ở sau lưng nghiêng mặt sang bên hôn mặt của nàng, dầy đặc có chút nhột,

không nhịn được tránh né cười, chỉ nghe hắn mơ hồ cười bên tai, làm như đột

nhiên nhớ tới cái gì, hắn “A” một tiếng, xoay người lại nói: “Người đâu.”

Hai nữ tử áo xanh không tiếng động đi vào, mắt sâu mũi cao, đôi tròng mắt màu

rám nắng khảm trong da thịt trắng hơn người thường một chút, ôm quyền với Hách

Liên Du: “Điện hạ.”

Hẳn là một đôi tỷ muội song sinh.

Hách Liên Du ẩn chưa nụ cười: “Tới bái kiến phu nhân đi.”

Chánh thê của hoàng tử Cổ Hạ quốc, quân xưng phu nhân, hắn bảo người làm xưng

hô nàng như vậy, cũng là theo lễ Cổ Hạ. Nàng không phải là Đế Cơ kén rễ, lại

quả nhiên là “Gả” rồi. Không nhịn được khẽ mỉm cười.

Hai người thi lễ với Thượng Quan Mạn: “Thiên Lưu (Thiên Du) bái kiến phu nhân”

Nàng khẽ gật đầu với hai người, Hách Liên Du thấp giọng nói: “Hai người này

biết võ, có thể bảo vệ nàng chu toàn, gần đây tình hình không yên ổn, phải cẩn

thận đề phòng.” Không chờ nàng trả lời, thuận thế nắm cằm nàng hôn, sắc mặt

nàng chợt đỏ, trước mặt mọi người. Nhưng hắn lại có phần hưởng thụ bộ dạng nàng

đỏ mặt luống cuống, cười nhỏ một tiếng.

Tỷ muội Thiên Lưu mặt không chút thay đổi hầu ở một bên.

Hai người dùng bữa xong, Hách Liên Du đến Hình bộ. Bởi trước đó hai nước chinh

chiến, Hách Liên Du bị cấm túc ở trong phủ, nên tạm gác lại chuyện thích khách

lúc trước. Từ khi hắn phục chức, tất cả khôi phục thái độ bình thường, lúc này

tuy bắt được rất nhiều phản đảng, nghiêm hình tra khảo, thế nhưng đầu mối lấy

được ít lại càng ít. Hách Liên Du suy đoán, đây không phải là làm phản ngăn

cản, chỉ là một ít cựu thần thầm tổ chức âm mưu phục quốc. Nói đến cựu thần,

Thượng Quan Mạn nhớ tới một người.

Đổi một bộ váy gấm tuyết ra cửa, tỷ muội Thiên Lưu theo sát sau lưng. Thù Nhi

thấy Thượng Quan mạn ra ngoài cũng không mang theo nàng, không khỏi có chút

địch ý với đôi tỷ muội này. Thượng Quan Mạn không có bày tỏ, Thù Nhi chỉ đành

phải ngậm miệng.

Mới vừa xuống bậc thang liền thấy đối diện có một người tiến đến cùng đám nha

hoàn. Bậc thềm ngọc bên cạnh sắc màu rực rỡ, hương thơm nhẹ lay động trong gió.

Nàng kia mặc một bộ váy như ý thêu trăm bướm vây hoa cúc, thân hình nhu nhược

như cúc ở trong gió, váy áo bay nhanh.

Nàng ngược lại thông minh, không học diễm lệ của Chiêu Dương, dùng tư thái

thanh lệ như sen này hấp dẫn ánh mắt nam tử.

“Uyển Hi ra mắt Lâm Quan Điện hạ.”

Hà Uyển Hi hành lễ, nhu nhu nhược nhược quỳ xuống. Trâm của nàng là một đóa hoa

ngọc lan vừa nở, run rẩy chiếu mặt mày khéo léo của nàng. Yếu đuối như vậy, nếu

là nam tử, chỉ sợ sẽ không nhịn được tiến lên đỡ nàng.

Thượng Quan Mạn nhàn nhạt đáp một tiếng, coi như là đáp lại. Nàng vội vã xuất

phủ, cũng không muốn chào hỏi nàng ta, liền dẫn hai tỷ muội đi qua.

Bị người không nhìn như vậy, thiếp thân nha hoàn bên cạnh Hà Uyển Hi tự n