XtGem Forum catalog
Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Công Chúa Thất Sủng, Ta Muốn Nàng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324184

Bình chọn: 7.5.00/10/418 lượt.

nh thân thể khẽ run. Thanh âm hắn cười cười: “Nếu còn nghĩ

không ra, ta thật muốn đi đọc sách rồi.”

Cuối cùng Thượng Quan Mạn lại nghĩ tới ván cờ, cũng không để ý tới nàng ta nữa,

chỉ để ý nhìn chằm chằm bàn cờ khổ nghĩ.

Hà Uyển Hi đứng ở trong nhà, cách màn mơ hồ nhìn thấy hình mặt bên của Hách

Liên Du. Thượng Quan Mạn nhẹ cau mày, hắn cứ nhìn nàng, vẻ mặt như vậy, sủng

nịch ôn nhu. Hà Uyển Hi đứng ở nơi đó, xoắn một cái khăn ra nếp thật sâu. Hách

Liên Du đột nhiên khẽ cau mày, trong thanh âm có vài tia không kiên nhẫn: “Còn

không lui xuống?”

Nước mắt lăn loạn trong mắt Hà Uyển Hi, mặt đỏ lên thấp nói: “Uyển Hi cáo lui.”

Vừa tới cửa, lại bị người cản lại. Váy áo đỏ giống như lửa, áo khoác đỏ bằng

lụa, váy thêu hoa xinh đẹp, xinh đẹp tựa như có thể chiếu sáng cả phòng. Hà

Uyển Hi kinh ngạc nhỏ giọng kêu lên: “Chiêu Dương Điện hạ!”

Chiêu Dương liếc nàng một cái, cau mày lạnh khiển trách: “Vô dụng.” Sắc mặt Hà

Uyển Hi càng đỏ, sau một khắc như muốn rơi lệ, người xem trong lòng mềm nhũn.

Chiêu Dương phiền não nói: “Được rồi, chớ làm bộ ở trước mặt ta.” Tuy nói như

vậy, giọng nói lại nhu hòa rất nhiều.

Thù Nhi đã sớm quỳ xuống đất thi lễ: “Nô tỳ bái kiến Chiêu Dương Điện hạ.”

Thanh âm nàng trong trẻo, khắp mọi nơi nghe được rõ ràng. Thượng Quan Mạn đã cùng

Hách Liên Du một trước một sau đi vào nhà chính.

Chiêu Dương mạnh mẽ đâm tới như vậy, làm Thượng Quan Mạn có phần không vui: “Tỷ

tỷ thật hăng hái, trận gió thơm nào lại thổi tỷ tỷ tới nơi đây rồi.”

Chiêu Dương cười lạnh nói: “Ta tới xem muội muội mình.” Nàng nghiêng mắt nhìn

Hách Liên Du: “Cùng là muội muội, Đại nhân tựa hồ nặng bên này nhẹ bên kia.”

Đụng phải ánh mắt lạnh lùng của hắn, trong lòng hung hăng đau nhói, vội đảo mắt

nói: “Thập nhị muội, biểu muội của ta ở nhà cũng là thiên kim tiểu thư, ủy

khuất tới đây làm tiểu thiếp, ngươi cũng không thể ủy khuất nàng như vậy.”

Thượng Quan Mạn đảo qua Hà Uyển Hi, âm thanh tràn ra: “Thì ra là ta khiến cho

ngươi ủy khuất.”

Hà Uyển Hi vội vàng nói: “Điện hạ đối với Uyển Hi rất tốt.”

Chiêu Dương liếc Thượng Quan Mạn một cái, ngước cằm nói: “Ngươi dù sao cũng là

tỷ tỷ, có nhiều chỗ còn phải xin tha thứ nhiều hơn. Uyển Hi từ nhỏ thân cận với

ta, ở nhà cũng là nuông chìu. Thôi thì, hôm nay ta đây làm tỷ tỷ liền làm chủ

mời, nàng có chỗ nào lầm lỗi, ngươi cũng đừng so đo với nàng.”

Chiêu Dương từ trước đến giờ tự giữ cao ngạo, có thể để xuống tư thái mà nói

một phen như vậy. Thượng Quan Mạn thầm nghĩ nàng bất quá muốn ồn ào một phen,

nếu cãi lại, về sau chỉ sợ càng thêm khó dây dưa, quyết định theo nàng, nhạt nói:

“Có thể để cho Bát tỷ làm chủ, thật sự là phúc khí của muội muội như ta, ta

phân phó phòng bếp làm mấy món ăn ngon, chúng ta liền đến trong phòng khách

đi.”

Nàng không biết ở đâu ra ý giận, quay đầu hung hăng trợn mắt nhìn Hách Liên Du

một cái, quay đầu liền đi. Chiêu Dương lại liếc mắt cười nhìn hắn: “Đại nhân

không đi sao.”

Sắc mặt Hà Uyển Hi bỗng chốc đỏ: “Chúng ta đều là nữ tử, phu quân đến sợ không

ổn đâu.”

Một tiếng “Phu quân” đó đâm vào Chiêu Dương, Chiêu Dương hứng lời cười nói:

“Muội muội sai lầm rồi, có để ngươi ủy khuất hay không, mấu chốt là ở Đại

nhân.” Ánh mắt nàng khiêu khích: “Đại nhân, ngài đến không.”

Thượng Quan Mạn nhẹ nhàng nâng mắt nhìn hắn: “Chàng đi hay không?”

Hách Liên Du cười như không cười trả lời nàng: “Nghe có vẻ thú vị.” Thượng Quan

Mạn nghiêng đầu, âm thanh nhàn nhạt phân phó: “Thù Nhi, phân phó phòng bếp làm

mấy món ăn ngon.”

Chiêu Dương cố ý mang theo rượu ngon. Hà gia của cải phong phú, một vò tự không

phải là việc khó. Rượu này uống ngọt say lòng người, tác dụng chậm khá lớn.

Trong phòng khách có cửa sổ rỗng khắc hoa, vòng ngoài cửa sổ là hoa phù dung

vừa nở, đè ở đầu cành, có gió thổi tới, xốc xếch như mưa bay cả phòng. Bên

trong phòng mùi hoa thơm ngào ngạt, trộn lẫn mùi rượu nhàn nhạt, dễ dàng liền

thấy say.

Hà Uyển Hi không thắng lực rượu, một ly xuống mặt đã ửng đỏ, hai tròng mắt xinh

đẹp như nước mùa thu, thật xinh đẹp, lại lôi Thượng Quan Mạn đối ẩm cùng với

nàng. Thượng Quan Mạn còn có thể uống một chút, gánh không được Hà Uyển Hi đeo

bám dai dẳng, đợi hồi thần, đã có mấy phần say rượu. Chiêu Dương không ngừng

rót rượu cho Hách Liên Du, hai mắt không hề chớp nhìn hắn, tựa như khóc tựa như

kể.

Hà Uyển Hi nằm ở ngực Thượng Quan Mạn nhẹ nức nở, lẩm bẩm cũng không biết nói

gì, quậy đến nàng có phần phiền não, nàng gọi Thù Nhi: “Đưa tiểu thư trở về.”

Thù Nhi vội nói “Vâng” muốn tới nâng nàng. Hà Uyển Hi lại gắt gao nắm ống tay

áo của nàng. Nàng như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Chiêu Dương, nói khẽ với

Hách Liên Du: “Thiếp đưa nàng trở về.”

Hắn đã sớm không kiên nhẫn, gật đầu nói: “Cũng tốt.” Đẩy ly muốn đứng lên,

Chiêu Dương nhất quyết không tha nắm tay áo của hắn: “Thập nhị muội muốn đi,

chàng cũng muốn đi sao? Lòng chàng thật độc ác, bỏ lại một mình ta.”

Câu này u oán bực nào, Thượng Quan Mạn cười như không cười: “Bỏ lại Bát tỷ là

chúng ta không đúng, chàng ở lại cùng Bát tỷ thôi.” Hách Liên Du