
ch của Phúc Vinh công chúa này cũng mạnh mẽ thật. Vừa nghe đến việc mình
phải đi cầu thân bèn giận dỗi đâm đầu vào cột. Cũng may mà cô ta chọn cách chết
này, dù sao tôi cũng có lí do nói mình cái gì cũng không nhớ ra mà không có ai
nghi ngờ. Tưởng tượng xem, đâm vào cái cột cứng như thế, có thể sống lại là a
di đà Phật rồi.
Vết
thương trên đầu phải dưỡng đến một tháng mới lành. cũng không tìm đến gây phiền
phức gì. Tôi cũng nhân cơ hội này thông qua các cung nữ tìm hiểu hoàn cảnh lịch
sử lúc bấy giờ. Một triều đại không hiểu là triều đại nào, thiên hạ bị phân làm
hai: phía bắc là Ngõa lặc, phía nam là nước Chu.
Đất nước tôi phải đi cầu thân là Ngõa Lặc. Nói một cách dễ nghe là vì tình hữu
nghị của hai nước, thực ra là đem tôi đi bán để đổi lấy sự thái bình của Đại Chu.
Làm công chúa quả thật không dễ! Xem ra tôi phải nghĩ cách thoát thân mới được.
Bên ngoài có trời đất rộng lớn đang chờ đợi, có bao nhiêu anh chàng đẹp trai
đang chờ đợi, khó khăn lắm mới có thể quay về quá khứ một lần, không phát sinh
quan hệ với vài anh đẹp trai thì thật có lỗi với bản thân quá.
Ở trong
cung một thời gian sau tôi phát hiện tiểu thuyết đều là nói hươu nói vượn.Thoát
khỏi thâm cung còn khó hơn cả với lên trời, đặc biệt là một công chúa đang chờ
cầu thân lại từng tự sát như tôi. Đi đến chỗ nào cũng có một đoàn người theo
sau, đến cả cơ hội đánh trộm một cái rắm cũng không có. Thêm vào đó là đường đi
lối lại chằng chịt như mê cung, nếu cho tôi đường đường chính chính đi ra thì
chưa chắc đã tìm được đường ra.
Sau khi
thử vài lần, tôi từ bỏ ý định chạy trốn. Xem ra chỉ có thể nghĩ cách trên đường
đi cầu thần, chạy thoát trước khi vào cung Ngõa Lặc. Nhỡ đâu lão hoàng đế không
thích, đem tôi nhốt vào lãnh cung thì lần quay về quá khứ này của tôi tiêu rồi,
đừng nói là bao trai đẹp không khéo đến cơ hội ra khỏi bốn bức tường cũng không
có.
Đang
nằm bò ra bàn nghĩ cách chạy trốn thì nghe thấy bên ngoài truyền đền tiếng
tiếng các cung nữ hô "Hoàng thượng", tôi ngay lập tức ngồi thẳng lên,
người vẫn chưa ngay ngắn thì hoàng thượng đã bước vào cửa. Bảy, tám cung nữ
trong phòng quỳ xuống không một tiếng động, động tác thuần thục khiến tôi nhất
thời cũng không biết nên làm thế nào. Cùng quỳ với bọn họ? Hay cứnhư thế này?
Không
chờ tôi nghĩ ra phải thi lễ như thế nào đã thấy hoàng thượng phẩy tay, tỏ ý cho
bọn họ đứng lên.
"Lui
xuống đi, trẫm có vài lới muốn nói với công chúa", hoàng đế nói.
Các
cung nữ nghe thấy ngay lập tức lui ra. Tố Nhi trước khi đi vẫn không quên lo
lắng nhìn tôi một cái, sợ rằng tôi sau khi tỉnh lại, tính tình biến đổi sẽ đắc
tội với hoàng thượng.
Trừ lúc
vừa tỉnh dậy gặp qua một lần thì đây là lần thứ hai tôi gặp hoàng thượng. Hôm
đó vừa tỉnh dậy, đầu choáng mắt hoa nên cũng không nhìn rõ. Hôm nay nhìn lại
mới phát hiện hoàng thượng anh trai của tôi thực sự đẹp trai. Muốn dáng vẻ có
dáng vẻ, muốn dáng vóc có dáng vóc, làm cho tôi cũng muốn chảy nước miếng,
không kìm được thầm mắng tiểu tiên: tại sao lại khiến tôi làm em gái? Lần này
thì xong rồi, chắc chắn chẳng thể có chuyện gì với hoàng thượng đẹp trai này
rồi.
Trong
phòng yên tĩnh đến nghẹt thở. Hoàng để đẹp trai của tôi cũng chẳng nói gì, chỉ
đứng bất động nhìn. Đôi mắt trầm lặng không thấy đáy dường như xuyên qua người,
nhìn tới tận tâm can, khiến tôi bất giác thấy căng thẳng, chỉ sợ anh ta nhìn ra
đứa em gái này là giả mạo.
Tục ngữ
nói không sai: phú dưỡng nhân, quý dưỡng khí. Hoàng đế, làm lâu rồi, phát ra
khí thái rất khó tả, làm tôi cảm giác bị ép đến mức không thở được, cũng chẳng
dám đối diện với anh ta nữa, đành giả vờ lạnh lùng quay đầu đi.
Chỉ
nghe thấy tiếng khẽ thở dài , anh ta đã bước đến bên cạnh, nhè nhẹ xoa đầu tôi,
dịu dàng hỏi: "Đầu còn đau không?".
Hoàng
đế đột nhiên đối xử nhẹ nhàng như thế này làm tôi nhất thời không thích ứng
kịp. Anh ta rõ ràng coi tôi như em gái nhưng tôi lại không có cách nào coi anh
ta như anh trai mình được.Theo đôi tay ấm áp đang du đãng trên đỉnh đầu của anh
ta, nhịp đập của tim dần giống như tốc độ của một chú thỏ, còn mặt thì đỏ bừng.
Thấy
tôi không nói gì tưởng rằng tôi vẫn dang giận mình bèn nhẹ nhàng ôm lấy đầu
tôi, hỏi: "Vinh Nhi, vẫn rất hận ta đúng không?".
Đây là
hoàng đế sao? Hoàng đế không phải đều tự xưng là "trẫm" hay sao? Sao
anh ta lại xưng là "ta" nhỉ? Chỉ như thế thôi mà sao lại cảm thấy ấm
lòng quá? Tôi không biết phải trả lời thế nào, quyết tâm không nói gì, dứt
khoát giả làm lợn chết cho xong.
"Ta
cũng không muốn nàng phải đi. Nàng có biết ta cũng không nỡ rời xa nàng không?
Nhưng Ngõa Lặc hiện rất mạnh, Đại Chu của
chúng ta chưa thể đối đầu với bọn họ. Hừ! Phụ hoàng đem cục diện rách nát như
vậy lưu lại, ta đành phải giữ lấy. Vinh Nhi, đừng trách ta độc ác. Nếu có cách
khác, ta nhất quyết không để nàng đi chịu khổ. Ta không muốn cưỡng bức nàng,
nhưng tháng sau người Ngõa Lặc đến rồi, nàng không thể như thế này mãi được. Ta
dung thứ cho sự cáu kỉnh của nàng nhưng khi đến Ngõa Lặc rồi, ai sẽ dung thứ
cho nàng