
vừa ra khỏi trường thi liền trả lại thầy cô rồi. Bây giờ chỉ nhớ vài câu
đại loại như: "đầu giường ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương"...
Nụ cười
trên mặt Đinh tiểu tiên nhạt đi.
"Thế
ngươi biết hát các bài hát thịnh hành. Đúng lúc, đúng cảnh cũng có thể bày tỏ
tình càm chắc không có vấn đề gì chứ?"
Lắc
đầu. Đây là vấn đề di truyền. Cả gia đình 3 người nhà cô gộp lại mới nhớ được 5
tiết tấu.
Nụ cười
trên mặt Đinh tiểu tiên mất đi.
"Thế
còn nhạc cụ? Gẩy đàn, đàn tranh hay thổi tiêu gì gì đó, ít nhất cũng phải biết
chơi guita
Lắc
đầu.
"Thế
ngươi có biết múa không? Không cần biết là ba-lê hay múa dân tộc cũng
được."
Lắc
đầu.
"Lịch
sử học có tốt không?"
Lắc
đầu.
"Có
đọc thuộc các tác phẩm kinh điển như: "Hông Lâu Mộng", "Thủy
Hử"... không?"
Lắc
đầu.
"Có
biết kinh doanh, binh pháp, nấu ăn không?", Đinh tiểu tiên vẫn không từ bỏ
hi vọng.
Vẫn lắc
đầu. Theo số lần lắc đầu của Sở Dương, sắc mặt của Đinh tiểu dần biến thành màu
đêm đen bên ngoài.
"Thế
ngươi rút cục biết cái gì? Nhà ngươi mất không mười mấy năm đi học à? Cái gì
cũng không biết, nhà ngươi quay cái đít!"
Đinh
tiểu tiên nỗ lực khống chế bản thân không đi bóp cổ Sở Dương. Người tu hành
kiêng tức giận. "Tội lỗi, tội lỗi. Làm thế nào mà ngay cả từ không nhã
"đít" cũng nói ra được đây?", Đinh tiểu tiên nghĩ thầm.
Sở
Dương vẫn mang một bộ mặt vô tội nhìn tiểu tiên.
Đinh
tiểu tiên hít thở vài cái, khó khăn lắm mới kiềm chế được giận dữ. Sau khi khôi
phục thần thái tiên gia mới lãnh đạm nói: "Xem ra chỉ có thể cho nhà ngươi
quay về nơi ăn uống đến chết mà không buồn phiền. Ngươi chuẩn bị xong
chưa?"
"Đợi
một chút!" Spử Dương hét. "Tôi phải đi chuẩn bị một chút. Phải mang
rất nhiều đồ, ví dụ như bách khoa toàn thư hay ít nhất cũng phải mang đi trăm
cái bật lửa."
Chuẩn
bị một chút? Đinh tiểu tiên nghe xong "một chút" bèn nổi cơn giận.
Thực ra tiểu tiên lúc nãy hỏi chỉ đơn thuần là lịch sự, chứ căn bản không nghĩ
đến cho Sở Dương đi chuẩn bị cái gì.
"Ngươi
chuẩn bị cái đít. Đem được linh hồn ngươi quay về quá khứ đã là tốt lắm
rồi." Đinh tiểu tiên gào lên.
Sở
Dương dần mất đi ý thức, chỉ còn lời của tiểu tiên bay bổng bên tai.
"Ngươi
nhớ lấy, khi ngươi muốn quay trở lại, chỉ cần... ta sẽ nhà ngươi quay lại thời
điểm này để tiếp tục cuộc sống hiện tại. Những ngươi phải nhớ rõ, ngươi chỉ có
thể gọi ta một lần duy nhất......"
Ý
thức đã quay trở lại, chỉ có cảm giác toàn thân đau nhức, đầu đau như muốn vỡ
ra làm đôi. Đinh tiểu tiên kia làm thế nào đem mình đến đây? Tại sao những
người quay lại quá khứ khi tỉnh lại đều đau đớn như vậy? Thật phiền muộn khi
không thể tỉnh dậy một cách thoải mái! Tôi nỗ lực mở mắt, nhưng mi mắt dường
như bị dán một lớp băng dính, làm cách nào cũng không mở được.
"Động
rồi. Động đậy rôi. Phú Vinh nương nương động đậy rồi!".
Bên tai
truyền đến một giọng nữ vì mừng quá mà khóc.
"Khởi
bẩm hoàng thượng, mệnh của Phú Vinh nương nương không còn phải lo lắng nữa
rồi.", một giọng già nua cất lên.
Nương
nương? Hoàng thượng? Tôi giật mình, trong lòng vui sướng. Lẽ nào Đinh tiểu tiên
cho tôi thân phận của một ái phi? Hoàng thượng này là ai? Lưu Triệt? Lý Thế
Minh? Hay là một vị hoàng thượng đẹp trai nào đó không nổi tiếng? A, hahahaha.
Cổ đại thân yêu của tôi, Phùng Trần Sở Dương tôi đến đây. Hoàng thượng đẹp trai
thân yêu của tôi, tôi đến đây. Không cần biết ngày trước người có bao nhiêu phi
tần mĩ nữ, từ giờ trở đi tôi nhất định dùng sức hấp dẫn của một người hiện đại
làm người chỉ yêu thích mình tôi, giải tán hậu cung của người. A,
hahahaha..........
Hoàng
đế á! Muốn tiền có tiền! Muốn quyền có quyền! Đẹp trai đến mức hồ đồ, lại còn
si tình đến mức Lương Sơn Bá nhìn thấy cũng phải áy náy, Đổng Vĩnh nhìn thấy
phải đỏ mặt. Bây giờ ngoài cười tôi còn có thể làm gì được? Nghĩ đến đây tôi
phải cố ghìm không cười ra tiếng, những vẫn không kiềm chế được xếch miệng lên
một chút. Để có thể sớm nhìn thấy hoàng thượng đẹp trai, tôi sống chết mở mắt,
nhìn sang mé giường: một ông già nhìn có vẻ giống thái y; lại nhìn ra phía sau,
một hình bóng mặc hoàng bào cao lớn, tuấn tú đang đứng ở đó.
Đem
toàn bộ sự cao quý, khí thế của hoàng đế vẽ ra: một gương mặt tuấn tú góc cạnh
chưa đầy 26 tuổi, lông mày như kiếm, mắt như sao, sống múi rất cao và đôi môi
mím nhẹ. Trời ơi! Đúng là đẹp trai giống như trong tiểu thuyết! Đôi mắt sâu
không thấy đáy chất đầy lo lắng đang nhìn tôi......
Tôi có
cảm giác thân thể dường như muốn bay lên. Tôi muốn hát. Tôi muốn nhảy. Đầu tiên
tôi muốn cảm ơn Tổ Quốc đã nuôi dưỡng tôi thành tài; cảm ơn những thầy cô, bạn
bè đã giúp đỡ tôi; cảm ơn những người xung quanh luôn luôn quan tâm tôi; cảm
ơn... Nhưng tôi phải làm mình bình tĩnh lại đã, vẫn chưa hiểu rõ tình hình thế
nào không nên đắc ý sớm. "Tôi" rút cục bị làm sao?
Nhìn
thấy tôi mở mắt, sự lo lắng trong mắt anh ta dần mắt đi, thay vào đó là vẻ giận
dữ. "Hai bên cãi nhau hay sao mà không lao lên an ủi "tôi" một
tí? Hay ít nhất cũng phải nói ra vài câu chân tình chứ.",