Disneyland 1972 Love the old s
Công Chúa Cầu Thân

Công Chúa Cầu Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325534

Bình chọn: 7.5.00/10/553 lượt.

lập tức đáp lại.

"Ồ?"

"Vì

tôi chính là công chúa Phúc Vinh." đã đến nước này thì giả cũng phải biến

thành thật chứ đừng nói tôi vốn dĩ là công chúa thật, chỉ sợ chần chừ một chút

thôi là mất mạng.

"Nghe

nói Phúc Vinh công chúa là tài nữ."

"Đúng.",

tôi xác nhận, tên này có khi nào muốn kiểm tra?

"Ồ?"

anh ta nhìn qua những thứ bày trên thư án cạnh kệ đồ rồi nói: "Vậy thì

công chúa chắc phải thuộc lòng cuốn "Thượng tử"?"

""Sỏa

Tử" đã là gì, bổn cung học thuộc lòng từ khi mới bảy tuổi." tôi vội

khẳng định mà lòng ngờ vực sao lại có sách gì tên là "Sỏa Tử". (nhân

vật nữ đã nghe nhầm Thượng Tử thành Sỏa Tử nghĩa là đồ ngốc - ND). Khóe mép hắn

giật giật liên hồi rồi nói: "Vậy xin hỏi công chúa Sỏa Tử chương thứ 73

viết về cái gì?"

Viết

cái gì? Trời ơi! Hỏi tôi viết cái gì?

"HA

HA HA..." tôi bắt đầu cười lớn như thể vừa nghe truyện cười, cố kéo dài

thời gian đã, bọn cung nữ kia chết hết rồi hay sao? Sao bà đây cười to như vậy

mà không thấy động tĩnh gì? Cho dù trúng thuốc mê thì cũng phải sắp tỉnh rồi

chứ?

Tên đó

thấy tôi cười cũng cười theo.

Một lúc

sau tôi không cười nổi nữa đành giả vờ mình đang cố gắng nín cười, nói:

"Tam hoàng tử có vẻ xem thường tôi quá. Tôi đã nói mình học thuộc cuốn

sách này từ khi 8 tuổi mà hoàng tử vẫn cố tình hỏi câu hỏi đơn giản này đúng là

khinh thường người khác quá đáng.

"8

tuổi? Không phải 7 tuổi sao?", anh ta cố ý giả vờ kinh ngạc hỏi.

"hehe",

tôi gượng cười: "7 tuổi là đọc thuộc lòng từ trên xuống, còn 8 tuổi là đọc

ngược từ dưới lên."

Hắn

cười thành tiếng."Tức là có thể đọc chương 73 ngược từ dưới lên?"

"Đương

nhiên." tôi tự hào nói.

Đột

nhiên có tiếng gõ cửa khe khẽ làm tôi lo lắng, không biết là Thẩm lão đầu hay

có ai khác đến cứu nguy? Nhìn theo tam hoàng tử thấy hắn im lặng nghiêng đầu

nghe.

"Công

tử, thời gian không còn sớm, đến lúc phải đi rồi." từ bên ngoài vang lên

giọng nam trầm.

Haiz,

hóa ra là đồng bọn. Tam hoàng tử nhìn thấy nỗi thất vọng trên mặt tôi chỉ cười,

quay lại giường mặc áo. Tôi không dám tin mình được buông tha dễ dàng thế này,

chăm chăm nhìn theo.

Lát

sau, anh ta mặc xong áo liền đi ra ngoài cửa.

"Anh

không giết tôi nữa à?"

Hắn gật

đầu, "Giữ lại cô để sau này dùng vào việc khác."

"Cũng

không hái hoa nữa?", chết thật, không để ý gì cả, nghĩ gì nói nấy.

Anh ta

quay đầu, đá lông nheo cười đểu: "Thất vọng rồi à? Hay tôi miễn cưỡng mình

thêm chút nữa?"

"Đừng!"

tôi xua tay, " Mời anh đi mau cho, đừng miễn cưỡng bản thân làm việc mình

không thích.

Anh ta

không nói gì thêm, mở cửa, lách ra ngoài, bên cạnh còn một người nữa cúi đầu

bẩm báo mấy câu rồi hai người biến mất trong chớp mắt.

Tôi lê

chân lên giường nghĩ thầm đây đúng không phải nơi người ở, nhỡ đâu có thích

khách đến muốn giết tôi thì chẳng phải đến là giết ngay được sao?

P/S:

Hai cái đứa này cãi nhau vui phải biết. Càng ngày càng gay cấn. Nhưng đúng là

lúc đầu đọc thấy ghét cái tên tam hoàng tử này khiếp >"<

Mọi

thứ như dừng lại, im ắng không một tiếng động. Bỗng nhiên từ trong hàng ngũ

quan văn vang lên tiếng khóc như đứt gan đứt ruột: "Công chúa, lão thần

bất tài để công chúa phải chịu sự sỉ nhục!"

Tôi

quay đầu xem, một ông già bảy mươi tuổi quỳ dưới đất khóc, vừa khóc vừa đấm

ngực rồi lại đập đầu xuống sàn.

Tôi

chưa kịp định thần lại thì lại thêm cả một đám người nữa quỳ xuống. Các đại

thần của Đại Chu ai ai

cũng ngấn nước mắt còn phía dưới khán đài, binh sĩ cũng nhất loạt quỳ, động tác

đều tăm tắp. Tôi đoán biểu diễn khai mạc Olympic 2008 cũng chỉ đều được đến thế

là cùng.

Cả điện

chỉ còn sứ đoàn Ngõa Lặc cùng hoàng đế anh trai và thái phi vẫn đứng nguyên còn

lại đều quỳ xuống cùng tôi. Trên đài dưới đài chỉ có tiếng khóc ai oán.

Tôi

biết mình bây giờ tuyệt đối không được ngồi không trố mắt ra nhìn mọi người như

thế. Bây giờ không khí tốt như này bản thân cũng phải làm gì đó phối hợp với

mọi người không thì phí. Khóc! Bắt buộc phải khóc! Tôi phải làm thế nào để khóc

như hoa lê sau mưa mới được. Nhưng sao mà mình không khóc được thế này? Rõ ràng

tâm trí đang sướng phát điên vì thoát khỏi cái cũi, chẳng có lí do để khóc.

Phải tìm lí do!

Hu hu

hu..., trong cung có nhiều đồ cổ như thế không biết bọn Tố nhi đã kịp thu dọn

chưa? Mà giả có thu dọn rồi thì tôi cũng đâu mang được hết đống đồ nặng trịch ý

chạy trốn. Hu hu hu... Cả đống tiền chứ ít gì! Thẩm lão đầu bây giờ ở đâu? Có

khi nào tin nh người không?

Nhỡ đâu

ông ta chẳng giúp được gì thì sao? Tôi có trốn được không? Giả dụ không chạy

trốn được thì phải lấy tên hoàng đế già sọm kia thật sao? Liệu ông ta có đẹp

trai như tam hoàng tử? Hu hu hu..., sao không cho tôi ăn cơm? Có biết lúc này

tôi đang đói lắm không? Hu hu hu.. ngay cả nước cũng không được uống một giọt.

Hu hu hu.. cài mũ này sao mà nặng thế không biết. Cả quần áo nữa, dầy thế này,

nặng thế này đè bẹp người ta rồi còn đâu. Đinh tiểu tiên, đồ không có lương

tâm, dám đày đọa tôi thế này đây......hu hu hu.....

Nước

mắt cuối cùng cũng rơi như nước Trường Giang làm ướt cả một khoảnh