Old school Swatch Watches
Công Chúa Cầu Thân

Công Chúa Cầu Thân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325471

Bình chọn: 7.00/10/547 lượt.

n

vai, nói: "Anh có thể vào một cách dễ dàng thì đưa tôi ra cũng không phải

vấn đề lớn. Thế nào? Đưa tôi ra ngoài, tôi bảo đảm sau này tuyệt đối không xuất

hiện trước mặt anh."

"Cô

muốn ra ngoài làm gì?"

"Giang

hồ, hành tẩu giang hồ, ăn uống chơi bời, kiếm tiền, bao giai..." Tôi cố hạ

thấp giọng, hai mắt phát sáng nhìn tam hoàng tử.

"Với

chỗ vàng này?"

"Ừ.",

tôi gật đầu đầy cảm động, nếu tôi có đuôi thì chắc hẳn nó đang vẫy một cách

kinh thiên động địa.

"Cô

có biết một vật nhỏ bày trên cái kệ này cũng đáng giá hơn cả cái bao vàng của

cô không?", anh ta chỉ vào kệ đồ bách bảo trong phòng và nói.

"Thật

không? Là cái nào?", tôi vội vạng chạy đến trước kệ đồ, nhìn N vật trang

trí bằng ngọc bày trên đấy. Trời! Cái chỗ ngọc này đáng tiền thế à? Đã thế phải

cầm vài cái đi theo mới được. Dáng vẻ kích động, tôi sờ cái này, cầm cái kia

quên sạch sành sanh cái tên đang ngồi trên giường.

"Anh

bảo cái nào đáng tiền nhất?", tôi quay đầu hỏi, không ngờ hắn đã đứng sau

tự khi nào, va đầu vào cằm hắn đau điếng.

"Phúc

Vinh công chúa mà lại lấy trộm đồ trong cung của mình? Lại không biết trên kệ

đồ cái nào đáng quý nhất?"

"Anh

xem lại mình xem, vai trần thế kia mà không lạnh sao? Tốt nhất là mặc áo

vào." tôi cố tình nói lái đi.

Anh ta

chỉ cười gằn rồi tiến lên trước làm tôi phải lùi xuống, sau lưng là kệ đồ,

không còn đường lùi nữa rồi. Chống hai tay vào hai bên người tôi, hắn khóa tôi

trước người, hơi thở lướt qua vành tai.

"Nói,

cô là ai? Công chúa thật ở đâu?"

Cái tư

thế này có phần hơi thân mật quá. Trong phim Hàn Quốc nhận vật nam chính nào

chẳng giở trò này. Tôi cố lùi ra sau cho đến khi lưng dựa vào kệ đồ thì không

dám ngọ nguậy gì nữa, chỉ sợ không cẩn thận làm đổ kệ đồ. Haiz... trên đó toàn

là vàng là bạc, là cổ vật, không được xâm phạm đến văn vật, đấy là phạm pháp.

Anh ta

phát hiện tôi không để ý đến lời nói của mình, lại lần nữa hận hận nói:

"Khai! Công chúa thật ở đâu?"

"Xa

tận chân trời gần ngay trước mắt." tôi đắc ý đáp.

"Ồ?

Nhất quyết không khai thật, có phải không?" anh ta ghé gần tai tôi cười,

đôi môi lướt qua vành tai làm tôi rùng mình. Cái tên này muốn gì? Thế này, thế

này rõ ràng là đến mê hoặc con gái nhà lành.

"Tam

hoàng tử, xin hãy tôn trọng một chút. Củ cải tuy bé nhưng là bậc bề trên, tôi

dù sao cũng là mẹ kế của hoàng tử."

Nghe

tôi nói xong người anh ta sững lại, đứng cách xa tôi hơn một chút. Khó khăn lắm

mới dám thở phào, tôi nhanh chóng hít một hơi thật sâu, lúc nãy sợ quá tí thì

quên phải thở. Nhưng khi chờ đến khi nhìn rõ gương mặt hằm hằm ấy tôi chỉ hận

muốn tát cho mình một cái. Haiz! Sao lại nói đểu người ta rồi, nhỡ làm người ta

bực mình thì chết chắc.

Tôi sợ

hãi nhắm mắt, mím môi chờ đợi cơn thịnh nộ, đợi mãi mà không thấy gì, mở mắt ra

nhìn trộm thì không ngờ thấy tên này đang cười, vội vàng niệm Phật, đêm không

sợ nghe tiếng mèo khóc chỉ sợ nghe tiếng mèo cười. Cười thế này chắc chẳng có

gì tốt đẹp? Quả nhiên nghe thấy tiếng hắn vừa cười vừa nói: "Nếu bây giờ

ta giết cô thì công chúa thật có xuất hiện không?"

"Không."

tôi lập tức đáp lại.

"Ồ?"

"Vì

tôi chính là công chúa Phúc Vinh." đã đến nước này thì giả cũng phải biến

thành thật chứ đừng nói tôi vốn dĩ là công chúa thật, chỉ sợ chần chừ một chút

thôi là mất mạng.

"Nghe

nói Phúc Vinh công chúa là tài nữ."

"Đúng.",

tôi xác nhận, tên này có khi nào muốn kiểm tra?

"Ồ?"

anh ta nhìn qua những thứ bày trên thư án cạnh kệ đồ rồi nói: "Vậy thì

công chúa chắc phải thuộc lòng cuốn "Thượng tử"?"

""Sỏa

Tử" đã là gì, bổn cung học thuộc lòng từ khi mới bảy tuổi." tôi vội

khẳng định mà lòng ngờ vực sao lại có sách gì tên là "Sỏa Tử". (nhân

vật nữ đã nghe nhầm Thượng Tử thành Sỏa Tử nghĩa là đồ ngốc - ND). Khóe mép hắn

giật giật liên hồi rồi nói: "Vậy xin hỏi công chúa Sỏa Tử chương thứ 73

viết về cái gì?"

Viết

cái gì? Trời ơi! Hỏi tôi viết cái gì?

"HA

HA HA..." tôi bắt đầu cười lớn như thể vừa nghe truyện cười, cố kéo dài

thời gian đã, bọn cung nữ kia chết hết rồi hay sao? Sao bà đây cười to như vậy

mà không thấy động tĩnh gì? Cho dù trúng thuốc mê thì cũng phải sắp tỉnh rồi

chứ?

Tên đó

thấy tôi cười cũng cười theo.

Một lúc

sau tôi không cười nổi nữa đành giả vờ mình đang cố gắng nín cười, nói:

"Tam hoàng tử có vẻ xem thường tôi quá. Tôi đã nói mình học thuộc cuốn

sách này từ khi 8 tuổi mà hoàng tử vẫn cố tình hỏi câu hỏi đơn giản này đúng là

khinh thường người khác quá đáng.

"8

tuổi? Không phải 7 tuổi sao?", anh ta cố ý giả vờ kinh ngạc hỏi.

"hehe",

tôi gượng cười: "7 tuổi là đọc thuộc lòng từ trên xuống, còn 8 tuổi là đọc

ngược từ dưới lên."

Hắn

cười thành tiếng."Tức là có thể đọc chương 73 ngược từ dưới lên?"

"Đương

nhiên." tôi tự hào nói.

Đột

nhiên có tiếng gõ cửa khe khẽ làm tôi lo lắng, không biết là Thẩm lão đầu hay

có ai khác đến cứu nguy? Nhìn theo tam hoàng tử thấy hắn im lặng nghiêng đầu

nghe.

"Công

tử, thời gian không còn sớm, đến lúc phải đi rồi." từ bên ngoài vang lên

giọng nam trầm.

Haiz,

hóa ra là đồng bọn. Tam hoàng tử