Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326962

Bình chọn: 7.00/10/696 lượt.

p kính gọng vàng đầy trí thức, thêm bộ vest màu xám nhạt đầy nho nhã,

vô hình cố ý đã khiến cho một đống nữ sinh mê mẩn không thôi. Dù sao

cũng có rất ít người có thể đạt được trình độ cầm thú mặc quần áo vào

trông thanh tân thoát tục như vậy. (=))=)) )

Tiêu Thỏ cố ý tránh anh ta mà vào bằng cửa sau, lại còn chọn vị trí ở hàng ghế cuối cùng, phía trước còn có một nam sinh to lớn, loại một

người chiếm hai chỗ ấy. Tiếc là nam sinh kia nghe được một nửa liền bỏ

đi, khiến trước mặt nàng tự dưng có hai chỗ trống, lập tức hiển lộ hoàn

toàn.

Quả nhiên, ánh mắt Giang Hồ từ lúc đó bắt đầu không ngừng lướt về

phía đám Tiêu Thỏ, khiến cho Nghê Nhĩ Tư muốn phát điên lên được. "A!

Lại nhìn nữa kìa!" "Lần hai, lần thứ ba rồi nha!" "Anh ấy như cười với

ta nha!" "Ôi đẹp mê ly nha!"

Hạ Mạt rốt cục chịu hết nổi. "Cẩn thận, chữ sắc trên đầu là chữ đao!"

Tiêu Thỏ: Tại sao hiện giờ mọi người toàn có mốt học lại câu nói của người khác thế nhỉ?

Hai tiếng sau, nội dung nghe được ít hay nhiều tạm thời không bàn

tới, nhưng mắt thì bổ thôi rồi. Tiếng chuông vừa reo, còn có không ít nữ sinh vây quanh Giang Hồ hỏi này hỏi nọ, một loạt không buông tha.

Tiêu Thỏ vội vàng cầm túi sách lẻn ra khỏi lớp học. Chân vừa chạm ngưỡng cửa, sau lưng đã có tiếng Giang Hồ gọi lại.

"Sư muội Tiêu Thỏ, sách Hóa của em đang ở văn phòng anh đấy."

"Thỏ Thỏ, sư huynh đang gọi mi kìa!" Đổng Đông Đông liền kéo Tiêu Thỏ lại.

Lúc đó, Giang Hồ cũng đã nhanh chóng 'phá vòng vây' bước tới bên nàng mỉm cười thốt. "Đi cùng anh tới văn phòng lấy một thể nhé." Vẻ mặt anh

ta vô cùng ngây thơ vô số tội, rất có phong phạm ga lăng với phái nữ,

lập tức lại khiến một đám nữ sinh xung quanh rú lên mê muội. Từ đó về

sau, nghe đồn cửa văn phòng Giang Hồ sẽ thường xuyên có các loại sách

học to to nhỏ nhỏ, đủ môn học đủ thể loại, điểm duy nhất giống nhau

chính là bên trên đều ghi rõ ràng đẹp đê tên chủ sách, khoa đang học,

lớp đang học, thậm chí còn có vài cuốn có cả ảnh chân dung của chủ nhân

dán ở bìa ngòai. (Ặc ặc =)) )

Do khoa Y tá hai năm trước từng trực thuộc khoa Y, nên văn phòng của

Giang Hồ cũng chính là phòng tư vấn tâm lý của khoa Y. Để bảo vệ sự

riêng tư của sinh viên, phòng học được cách âm rất tốt, lại ở tầng trên

cùng của tòa nhà khoa Y vậy.

Lúc Tiêu Thỏ đi theo Giang Hồ, trực giác đã cảnh báo có cái gì đó

không ổn. Nhưng nàng vẫn nghĩ, Giang Hồ hẳn là không định trả thù cá

nhân chứ, mà xét cho cùng nàng thật ra cũng có làm gì quá đáng với anh

ta đâu... Nói để biết, dù sao từ nhỏ tới lớn nàng vẫn chỉ sống trong môi trường vô cùng đơn thuần vô tư, việc đời trải qua không nhiều lắm.

Thế nên, lúc nàng vào phòng hắn lấy sách, vừa nghe tiếng khóa cửa

tách một cái sau lưng, cả người lập tức ngẩn ra. Trên đời không phải là

thật sự có cầm thú mặc áo giả dạng người chứ?(Cầm thú... ha ha ha...)

Vừa tự hỏi, gã cầm thú kia đã lừ lừ lặng lẽ tiến lại gần, gọng kính

vàng chóe hơi rủ xuống để lộ đôi mắt đen lạnh lùng khóe ra chút ánh mắt

khiến kẻ khác không nắm bắt được. "Cô em cố ý phải không?"

"Cái gì?" Tiêu Thỏ ngạc nhiên, lùi lại một chút.

"Cố ý tiếp cận anh ấy?" Một câu thản nhiên, thêm chút gia vị khinh

miệt bên trong, quả thật đã đạt tới trình độ tự cao tự đại tới siêu phàm thoát tục.

Tiêu Thỏ không nói gì, lại lùi lại phía sau một chút.

Anh ta lại nhanh chóng bước tới, dáng vẻ vô cùng hung hãn. "Nếu cô em thích anh tới vậy, chi bằng tạm thời làm bạn gái anh đi."

Thấy chưa? Kiểu nói gì thế này hả?

Trong tình huống này, cuộc đối thoại thường gặp hẳn sẽ là:

Cô gái run rẩy nói. "Anh đừng tới đây, còn bước tới tôi sẽ hét lên đấy!"

Cầm thú cười khẩy. "Cô hét đi, hét khản cả cổ cũng không ai tới cứu cô đâu."

Có điều, kiểu đối thoại này không thể áp dụng cho Tiêu Thỏ nhà ta

được. Nàng lùi lại vài bước, tới lúc phát hiện không còn chỗ để lùi, lập tức hạ thấp trọng tâm, hai tay đưa lên tạo thành tư thế phòng thủ. "Anh đừng lại gần, còn lại gần tôi sẽ không khách sáo nữa đâu."

Thấy nàng chỉ là một thiếu nữ chân yếu tay mềm lại nói những câu lên

gân lên cốt như thế, trong mắt Giang Hồ hiện lên nét khinh thường. "Được thôi, anh thật muốn xem cô em có thể làm được gì."

"Nếu bị thương đừng có trách tôi."

"Đương nhiên rồi."

Mặc cho bộ dạng nàng như vẻ nói thật làm thật, Giang Hồ vẫn thản

nhiên không coi vào đâu, thò tay ra định nắm lấy cằm của nàng. Tay còn

chưa chạm tới mặt, lập tức bàn tay bị nắm lấy quăng mạnh về phía sau.

Anh ta còn chưa kịp thấy đau đớn, lập tức con mắt trái bị đấm mạnh một

phát, mơ mơ hồ hồ thấy thân hình bé nhỏ xinh đẹp kia nhào tới như một

tia chớp tới bên cạnh, nắm tay nhỏ xíu mà vô cùng cứng rắn đã thụi thẳng vào bụng, sau đó cả cẳng tay bị gập lại, thân người cúi gập xuống,

trước ngực lại bị một bờ vai thon húc mạnh, cuối cùng cả người bị ném

bay ra ngoài.

Khoảnh khắc bị ném bịch trên đất kia, cuộc sống tự cao tự đại cuồng

vọng biến thái suốt hai mươi năm có lẻ của Giang thái tử gia, rốt cục

chấm dứt.

Trong lúc hoảng hốt anh ta còn nghe thấy tiếng Tiêu Thỏ. "Anh tự nói đấy nhé, bị thương đừng c


80s toys - Atari. I still have