
uẩn bị nổi cơn giận dữ, tiếng của Giang Hồ cất lên cắt ngang cuộc trò chuyện của các nàng.
"Chào các em tân sinh viên thân mến. Kể từ hôm nay, tôi chính là
người phụ trách về mặt tâm lý học đường của các em..." Tiếng của anh ta
có chút trầm trầm, khiến người khác có một cảm giác rất an ổn, đôi mắt
ẩn sau lớp kính vừa đen lại vừa sáng, mang theo chút nét cười ấm áp chỉ
có ở các bậc tiền bối đức cao trọng vọng với đám trẻ ranh.
Cũng bởi vừa rồi anh ta đã giải vây cho các nàng, Tiêu Thỏ liền có ấn tượng khá tốt với con người này, nàng chú ý nghe một chút, phát hiện
anh ta nói chuyện nghe rất hay, lấy ví dụ minh họa cũng vô cùng sống
động vui vẻ, chỉ trong mười phút, hơn phân nửa số nữ sinh trong phòng đã bị anh ta mê hoặc cho điên đảo thần hồn.
Không hổ là một nhân vật được truyền tai nhau a! Trong lòng Tiêu Thỏ có chút cảm thán.
Chỉ một lát sau, buổi gặp gỡ cũng kết thúc. Lúc chuẩn bị giải tán,
Giang Hồ vốn đang rời khỏi bục giảng bỗng nhớ ra điều gì đó liền quay
lại, chụp lấy micro hỏi to. "Xin hỏi trong số các bạn có em nào tên là
Tiêu Thỏ không?"
Bỗng nhiên nghe thấy tên mình từ miệng Giang Hồ thốt ra, Tiêu Thỏ
sửng sốt một hồi lâu, mãi tới khi Đổng Đông Đông đẩy tay nàng một chút,
nàng mới như tỉnh giấc mộng, yếu ớt giơ tay lên. "Có em..."
Giang Hồ mỉm cười với nàng. "Lát nữa mong em ở lại một chút."
Tiêu Thỏ gật đầu, trong óc mờ mịt một hồi. Vị Giang sư huynh này nàng chưa gặp bao giờ, sao anh ta lại biết tên nàng cơ chứ? Lại còn gọi đích tên nàng ở lại, rất kỳ quặc nha!
Lại nhìn sang Nghê Nhĩ Tư, y như rằng nàng ta đang nháy mắt gian xảo nhìn nàng. "Thỏ Thỏ, mi quả là có diễm phúc a!"
Hạ Mạt thở dài. "Là phúc thì không phải họa, còn là họa thì tránh không nổi rồi!"
"Uầy, mi không thể nói câu nào dễ nghe được sao?" Nghê Nhĩ Tư rốt cục có cơ hội nổi giận.
Tiêu Thỏ: "......"
Mọi người nhanh chóng rời khỏi phòng học. Tiêu Thỏ đi lên bục giảng
hỏi Giang Hồ giờ đang cúi đầu sửa sang lại tài liệu giấy tờ. "Sư huynh,
có việc tìm em sao?"
Giang Hồ ngẩng lên nhìn kỹ Tiêu Thỏ một chốc, ánh mắt lạnh nhạt hơn vừa nãy rất nhiều. "Em là Tiêu Thỏ?
"Vâng." Tiêu Thỏ gật đầu.
"Em biết bà nội tôi?"
"Bà nội anh?" Tiêu Thỏ càng sửng sốt. "Sư huynh không nhận nhầm người chứ?"
"Em không phải sống ở trấn F sao?" Giang Hồ thấy nàng gật đầu, lại nói thêm một cái địa chỉ nữa.
Địa chỉ này sao nghe quen quen nhỉ? Tiêu Thỏ suy nghĩ một lúc, cuối
cùng cũng nhớ ra. "Bà ngoại em ở đó mà... A!" Tiêu Thỏ liền nhớ ra điều
gì. "Không lẽ anh là cháu của Miêu bà bà..."
Nhắc tới Miêu bà bà, có cả một đống chuyện để kể.
Từ nhỏ Tiêu Thỏ rất thân thiết với bà ngoại, mỗi lần nghỉ học là lại
chạy tới nhà bà ngoại ở chơi vài ba ngày. Không lâu sau nàng liền xem
như thân quen với toàn bộ hàng xóm nhà bà ngoại. Mà vị Miêu bà bà này
chính là một người già ở một mình trong căn nhà ngay sát vách nhà bà
ngoại của Tiêu Thỏ.
Bà lão này tính khá cô độc, không có bạn bè chi cả, chỉ có thú vui
lớn nhất là nuôi mèo. Bà luôn mang những chú mèo con bị người khác bỏ
lại về nhà nuôi, lâu dần trong nhà ngoài sân đều toàn mèo là mèo, nên
mọi người đều gọi là Miêu bà bà.
Nhưng dù sao mèo vẫn không phải con người, nên cũng sẽ gây phiền phức chung quanh, khiến cho hàng xóm láng giềng đều có thành kiến với Miêu
bà bà, không quan hệ với bà lão. Chỉ có Tiêu Thỏ là khác, từ nhỏ nàng
thích nhất là các con thú nhỏ, nên thường xuyên chạy tới giúp Miêu bà bà cho mèo ăn, bà lão liền rất quý Tiêu Thỏ. Năm nay khi tốt nghiệp xong,
nàng có qua đó một lần. Nàng còn nhớ rõ lúc tới đó, Miêu bà bà hỏi nàng
học đại học nào, nàng nói là trường Z, bà lão liền nói cháu nội mình
cũng học ở trường Z, tới lúc đó có thể chiếu cố cho Tiêu Thỏ này nọ.
Tán gẫu kiểu này Tiêu Thỏ nghe qua cũng bỏ ngoài tai, không ngờ đến Miêu bà bà quả nhiên nói với cháu mình.
Tiêu Thỏ lấy lại tinh thần hỏi. "Anh là cháu của Miêu bà bà sao?"
"Đấy là bà nội tôi, không phải Miêu bà bà gì hết!" Giang Hồ nghiêm mặt nói.
Cách gọi thân mật thế còn gì, tại sao lại phải nghiêm trọng hóa lên
thế chứ? Tiêu Thỏ có chút xấu hổ, ngẩn người một chút mới nói. "Vậy...
cám ơn ý tốt của anh, em..."
"Về sau có việc gì em có thể tìm tôi." Giang Hồ ngắt ngang lời nàng,
giọng lạnh lùng. "Có điều bình thường tôi đều bận rộn nhiều việc, tốt
nhất là em cố mà tự mình làm lấy đi!"
Khẩu khí cao ngạo kiêu căng quá nha, so với giọng lúc trong buổi gặp mặt như thể hai người khác nhau vậy.
Tiêu Thỏ ngốc cả người, không biết phản ứng ra sao.
"Thỏ Thỏ!" Phía sau bỗng có tiếng Lăng Siêu gọi. "Sao còn chưa về?"
Vừa nói hắn vừa chạy tới cạnh Tiêu Thỏ, không chờ nàng trả lời, tay hắn
rất tự nhiên choàng qua vai nàng.
Bàn tay ấm áp, cánh tay cũng ấm áp, da thịt chạm nhau (đừng hiểu
nhầm, là bàn tay anh í chạm vào vai nàng Thỏ a!), khiến cho phía đầu vai Tiêu Thỏ bỗng có chút nóng lên. "Là sư huynh tìm em có việc."
"Vậy xong chưa? Chúng ta về thôi."
Tiêu Thỏ nhìn sang Giang Hồ. "Sư huynh, nếu không có việc gì, em đi trước nhé."
Giang Hồ gật đầu.
Lúc ra khỏi phòng học, Lăng Siêu lơ đãng