XtGem Forum catalog
Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Con Thỏ Bắt Nạt Cỏ Gần Hang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325932

Bình chọn: 7.5.00/10/593 lượt.

a nàng khiến Tiêu Thỏ hoàn toàn

mất tự nhiên.

Lẽ đời là càng vội vã càng tìm không thấy, nên cuối cùng Tiêu Thỏ

đành phải bỏ cuộc không tìm nữa, lấy di động ra gọi cho mẹ nuôi.

"Thỏ Thỏ à con? Mẹ đang ở ngoài. Gì, chìa khóa nhà con ư? Ở trên tủ

giày mà! Sao lại không có? Vậy còn trên bàn nước... cũng không có? Hay

con vào bếp tìm xem?..."

Cứ thế nàng đem nhà mẹ nuôi tìm lên tìm xuống vài lần, chỉ còn thiếu

mỗi cái toalet là chưa vào nữa hôi, cái chìa khóa vẫn không thấy đâu

hết. Cuối cùng mẹ của Lăng Siêu a một tiếng. "Ai da! Cái chìa khóa ở chỗ mẹ, mẹ xếp đồ linh tinh không cẩn thận cho vào túi mất rồi!"

Tiêu Thỏ: "......."

Tiêu Thỏ mặt xám xịt tắt máy. Tắt máy xong nàng ngẩng đầu lên nhìn

thấy ánh mắt của Lăng Siêu. Hắn vẫn đứng đó như trước, chỉ là trong mắt

có thêm một nét thú vị, như cười mà không phải cười.

Vừa rồi dáng vẻ nàng vội vội vàng vàng tìm đồ vật trông vô cùng thú vị, khiến người khác nén không được thấy lòng rất vui vẻ.

Tiêu Thỏ thì lại chẳng vui vẻ chút nào. Nàng đã bị mẹ nuôi khiến cho

cuống quít muốn chết, giờ thêm vẻ mặt Lăng Siêu, quả thật nàng chỉ muốn

bước tới bóp cổ hắn thôi. Có điều hiện giờ nàng mệt đến mức đến con kiến cũng chả bóp chết được, chưa nói đến cái kẻ mặt dạn mày dày kia. Nàng

quay người đi, quyết định trước tiên đi đường ban công về nhà trước rồi

tính sau.

Mới bước tới ban công, nàng lại >___<

Cửa giữa hai ban công... bị khóa rồi.

Thật ra chuyện cánh cửa bị khóa này, không hề do mẹ nàng vì muốn tác

hợp hai đứa mà làm ra, sự việc này kỳ thật phải hỏi ba nàng. Từ lúc mẹ

nàng đề nghị phải tạo cơ hội cho con gái và Lăng Siêu làm hòa, ba nàng

trong lòng không hề muốn chút nào. Có điều bà xã của mình quá ư là cố

chấp, ông ta lại không giỏi phản bác lại. Thế là sáng hôm đó lúc ra khỏi nhà cũng mẹ nàng, ông ta liền lén khóa tịt cửa ban công lại. Cứ thế,

tiểu tử Siêu Siêu kia sẽ không thể thừa dịp bọn học không có ở nhà, buổi tối mò sang phòng con gái mình làm bậy được, kẻ làm cha như ông ta cũng sẽ yên tâm hơn.

Có điều ba nàng thông minh lại bị thông minh hại, không ngờ tới mẹ

Lăng Siêu lại mang chìa khóa nhà đi, khiến cho Tiêu Thỏ có nhà mà không

về được. Ngay lúc Tiêu Thỏ nhìn thấy cánh cửa ban công nhà mình bị khóa

chặt, sững sờ muốn khóc mà không ra nước mắt, ba nàng đang ngồi rung đùi trong phòng khách sạn đắc ý về việc mình thông minh...

Tiêu Thỏ cúi đầu ủ rũ đi từ ban công quay lại phòng. Cả ngày đã mệt

nhọc, lại thêm lúc này bị tra tấn tinh thần, nàng cơ hồ đã bải hoải hết

cả người.

"Cửa khóa, tôi ngồi chờ mẹ nuôi về vậy..."

Lúc này, Lăng Siêu đang ngồi trên ghế xa lông xem vô tuyến. Hắn không thèm quay lại cũng chả thèm ừ hử lên tiếng.

Rõ ràng là hắn sai, lại còn làm ra dáng vẻ theo lý đương nhiên phải

thế như vậy, Tiêu Thỏ không thể không nổi lên một cơn giận dữ nữa, ngồi

phịch một cái lên đầu kia ghế xa lông, cũng xem vô tuyến.

Ghế xa lông rất dài, mỗi nguời ngồi một đầu, không ai để ý tới ai.

Lúc trước Tiêu Thỏ còn giận dữ buồn bã. Chỉ một lát sau, rốt cục nàng không chịu nổi cả ngày mệt mỏi, liền thiếp ngủ.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Tiêu Thỏ nằm mơ một giấc mơ.

Nàng mơ thấy hôm công bố kết quả thi đại học, nàng bị đứng chót bảng, bị loại. Mẹ nàng khóc lóc không ngừng, ba nàng giận dữ nghiêm mặt bắt

nàng học lại một năm. Nàng không chịu, đi tìm Lăng Siêu, lại thấy hắn

quay người bỏ đi không thèm nhìn tới nàng, sau đó là mẹ nàng, rồi tới ba nàng, cuối cùng mẹ nuôi cũng bỏ nàng mà đi...

"Đừng đi! Đừng bỏ rơi con mà..." Tiêu Thỏ cuống tới mức kêu lên, vươn tay ra muốn giữ lại bọn họ.

"A!"

Nàng không cẩn thận chạm vào cái gì đó, khiến nàng bừng tỉnh, lập tức nhìn thấy gương mặt Lăng Siêu gần ngay trong gang tấc.

"Tôi chỉ định đắp chăn cho cậu, cậu đừng có cảm động tới mức thế chứ?" Hắn cười mà như không cười nói.

Chỉ một khoảnh khắc sau, vẻ tươi cười của hắn như hóa đá, bởi hắn vừa thấy mắt Tiêu Thỏ đỏ bừng lên. Nàng khóc.

"Đều là cậu không tốt! Cậu là kẻ đáng ghét, đáng ghét!" Nàng vẫn đắm

chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn của cơn ác mộng, túm lấy áo hắn không

ngừng đấm mạnh vào ngực hắn.

Nói thật, Lăng Siêu tới giờ chưa từ thấy dáng vẻ Tiêu Thỏ thê thảm

thế này, nhất thời cũng hoảng lên chỉ biết ôm chặt lấy nàng, mặc cho

nàng vừa đánh vừa mắng hắn. "Đừng khóc, là tôi không tốt, là tôi đáng

ghét..." Hắn cũng không biết bản thân tại sao lại nói những lời như thế, chỉ là vừa nhìn thấy nước mắt của nàng, tim hắn như bị xé làm đôi, đau

không chịu được.

Một lát sau cuối cùng Tiêu Thỏ cũng bình tĩnh lại, vẻ mặt hoảng hốt dúi vào lòng hắn, hổn hển thở.

Lại thêm một lát sau, đúng lúc Tiêu Thỏ rốt cục tỉnh táo lại, nhận ra mình đang dựa vào lòng Lăng Siêu, bụng nàng chợt 'ọt...' một tiếng thật to.

Bầu không khí vi diệu hồi nãy lập tức bị phá vỡ, Tiêu Thỏ vội vã đẩy

Lăng Siêu ra, co ro ngồi trên ghế xa lông, mặt đỏ bừng xấu hổ không biết làm gì.

"Cậu đói à?" Hắn dịu dàng hỏi.

Tiêu Thỏ muốn chui vào cái lỗ nẻ nào cho khuất, nhẹ giọng ừh hử một cái.

"Để tôi nấu cho cậu bát miến ăn." Hắn nói xong liền đứng lên khỏi ghế