
ưa bao giờ nói anh nhất định phải
vì cô mà làm cái gì đó, vừa thân mật lại vừa duy trì khoảng cách, vẫn cứ khăng khăng giữ mình. Trong lòng Hướng Vi, đàn ông thì không thể cưng
chìu, càng cưng chiều họ lại càng kiêu ngạo, phải khi nóng khi lạnh, nên đánh thì đánh, thỉnh thoảng lại dịu dàng dụ dỗ.
Con người mà, đã gặp chuyện vui thì tinh thần thoải mái, Hướng Vi cũng không ngoại lệ,
cả ngày đều vui tươi hớn hở. Ngày 25 tháng 12 là sinh nhật của ba Hướng
Vi, cũng đã bốn mươi bảy tuổi, cho dù cơ thể rất khoẻ, gân cốt rắn rỏi,
khung xương vững chắc, vẫn khó tránh khỏi trên mặt đã bắt đầu tích tụ
nếp nhăn, nhưng đặc biệt là tóc vẫn còn rất dầy và đen, nhìn bên ngoài
căn bản không giống người đã bốn mươi bảy tuổi.
Hôm nay, bởi vì
đồng đội của ba cũng tới, nên đồ dùng trong nhà đã được thay đổi vị trí, làm cho phòng khách có vẻ rộng rãi hơn nhiều, cũng đã sớm quét dọn vệ
sinh sạch sẽ, chỉ còn chờ khách đến mà thôi.
Người đến đầu tiên
dĩ nhiên là cha nuôi, mẹ nuôi. Mẹ nuôi liền vào bếp giúp nấu ăn. Đợi đến khoảng mười giờ sáng, có vài người lục đục đến, hai vợ chồng nhà chú
Chu cũng tới, Diệp Hân tới thì đi thẳng đến phòng bếp, nhìn thấy Hướng
Vi đang rửa rau thì cười nói: “Ơ, tiểu công chúa nhà chúng ta mà cũng
biết nấu cơm à?”
Trên mặt Hướng Vi tràn đầy ý cười, “Dì Diệp trêu ghẹo con.”
Trần Mai giúp giải vây, quay qua nói với Diệp Hân, “Nơi này rất lộn xộn, có
mấy người chúng tôi là được rồi, cô lên phía trước ngồi đi.”
“Đúng đấy ạ, dì Diệp lên phía trước ngồi đi.” Hướng Vi ở bên cạnh vừa rửa rau vừa cười nói.
Diệp Hân gõ đầu Hướng Vi một cái, “Con, đứa nhỏ này………” Lại quay qua nhìn
Trần Mai nói: “Chị dâu, ở phía trước toàn là mấy ông lớn đang ngồi, em
lên đó cũng không được tự nhiên, cứ ở đây giúp đỡ mọi người sẽ tốt hơn.”
Lý Hoan và Diệp Hân cùng nhau chào hỏi, tuy rằng đã rời khỏi quân đội nhiều năm nhưng hai người vẫn còn nhớ rõ mặt đối phương.
Trần Mai quay về phía Hướng Vi nói: “Vi Vi, mau đi lấy trà lần trước cậu con đem đến, pha cho các chú các bác dùng đi.”
“Vâng….. Con đi liền.” Hướng Vi cởi tạp dề, rửa tay, hoạt bát đi đến phòng của
ba mẹ, giữa đường liếc mắt nhìn qua phòng khách, a, cũng có mấy người
quen nha.
Hướng Vi đứng trên ghế, đưa tay lên nóc tủ cầm lấy cái
thùng mở ra, cầm trà trong tay. Hướng Vi có chút từ tốn, bởi vì trà này
rất quý hiếm. Năm ngoái, cậu phải đi cổng sau tặng quà, nên bỏ ra rất
nhiều tiền để đi Vũ Di Sơn mua Đại Hồng Bào, sau thừa lại một ít, liền
cầm đến cho mẹ cô. Dĩ nhiên, mấy trăm năm sau cây trà Đại Hồng Bào vẫn
được sản xuất, mặc dù sau này nhân giống rộng rãi nhưng loại vật phẩm
này vẫn rất có giá trị.
Đây là nghệ thuật uống trà, năm ngoái cậu còn tặng đầy đủ ‘bộ đồ trà’* đến nữa, chuyện này rất học đòi văn vẻ,
Hướng Vi đã làm mấy lần, nhưng để có được tay nghề pha trà thì còn phải
tốn ít tiền tìm thầy giáo để học, lúc đầu còn thấy thích thú, sau đó lại cảm thấy quá mệt mỏi, uống chút trà cũng phải chú trọng như vậy, quả là bị giày vò, nên quyết định bỏ qua không học nữa.
*bộ đồ trà: Bình ly uống trà
Bộ đồ trà lâu ngày không sử dụng, Hướng Vi dùng nước nóng rửa sạch, khử
trùng một phen, lúc này mới đem bộ đồ trà đặt trong khay trà rồi mang
đi.
Dựa vào chỗ trống trên ban công, trên sàn có một cái nệm. Lúc trước, đây chính là nơi Hướng Vi thường hay bày ra để pha trà. Hướng Vi bưng một ít đi qua, lại đem từng cái bộ đồ trà bố trí thật tốt.
Hướng Khai Hoa liếc mắt nhìn con gái một cái, nói: “Con lại nghịch ngợm.”
Trên mặt Khâu Thịnh Trạch mang theo ý cười, nhìn Hướng Khai Hoa nói: “Lão
Liên Trưởng, đây là Vi Vi hả, đã lớn như thế này rồi à?”
Hướng Khai Hoa gật đầu, “Đây đúng là con gái của tôi. Vi Vi, đây là chú Khâu.”
Khoé miệng Hướng Vi giật giật, thầm nghĩ trong lòng, giả bộ đi, cứ giả bộ
đi, rõ ràng trong thời gian huấn luyện quân sự còn tìm cô nói chuyện rất nhiều, bây giờ lại lấy dáng vẻ ngạc nhiên như lần đầu gặp mặt, thật là
giỏi đóng kịch.
Hướng Vi lễ phép kêu một tiếng “Con chào chú Khâu ạ.” Lại tiếp tục loay hoay với chỗ ngồi của mình
“Vi Vi, đây là cháu muốn biểu diễn nghệ thuật pha trà?”
“Chẳng qua là nó chơi đùa thôi, tôi cũng bị nó dày vò.” Hướng Khai Hoa có phần không biết làm sao.
“Đúng vậy, chú Chu, Đại Hồng Bào này là năm ngoái cậu con mang đến.” Hướng Vi cười giới thiệu, phải nói trong nhóm người này, người có tài văn chương nhất là chú Chu, có vài phần nhã hứng về văn học, năng lực xem xét và
thưởng thức cũng rất tốt.
Đem ấm Tử Sa, ly trà, nghe thấy mùi
hương thơm ngát của ly, sau khi để trà vào, bên cạnh đun một ấm nước đợi sôi rồi bỏ vào, Hướng Vi ngồi một bên bấm thời gian chờ nước sôi.
Kỳ thật Hướng Vi rất thích bộ đò chơi này, theo như lời của ba cô thì cô
chính là cả ngày không làm chính sự. Rửa trà cụ bằng nước sôi, nước tích trên bàn thong qua ống nhựa dẫn bên ngoài chảy vào thùng, không chảy
hết thì dung công cụ chuyên dụng dọn dẹp.
Tiếp theo, chính thức bắt
đầu pha trà, cầm lá trà quét một vòng quanh ly cho mọi người nhìn, đây
được gọi là ngắm trà. Rồi mới dùng muỗng múc trà cho