
muốn gạt tôi à, hai
người chúng ta ở chung đã bao nhiêu năm rồi. Này nói cho anh cậu nghe
một chút, có phải cãi nhau với bạn gái nên mới trở về gấp gáp như vậy.”
“Anh Bành, anh suy nghĩ hơi nhiều đó. Được rồi, em còn phải dọn dẹp đồ đạc,
không nói chuyện cùng anh được. Anh không lo đi về đi, cẩn thận lại bị
chị dâu bắt quỳ bản giặt đồ bây giờ.”
Bành Chiêu nhìn đồng hồ đeo một chút, cắt một tiếng, trong lòng vẫn sợ về trễ thì bà xã sẽ nổi
giận, bất đắc dĩ nhìn Chu Thần Dật một cái, mới không cam lòng bước ra
khỏi kí túc xá.
Chu Thần Dật khóa dây kéo, đem túi xách để trên
bàn, rồi lên giường nằm, nhíu mày, cô bé Hướng Vi này, nếu dám trèo
tường thử xem! Chu Thần Dật nghĩ đến Tiểu đậu đỏ cũng đang ở bên đấy,
cười hì hì, trong đầu chợt gợi lên một chủ ý.
Sáng sớm ngày
hôm sau, Hướng Vi nhận được tin nhắn của Chu Thần Dật, nói hôm nay anh
sẽ về, hỏi có phải Tiểu đậu đỏ cũng về Bắc Kinh không? Hướng Vi bĩu môi, không trả lời.
Trần Mai thấy con gái dậy, kêu cô đến ăn
sáng, lại nhăn nhó nói những chuyện khác, đại ý chính là sau này sẽ
không bắt cô đi xem mắt nữa. Hướng Vi thầm nghĩ có phải mẹ đã hối hận
rồi không?
Hôm nay Hướng Vi cũng không đi đâu, chỉ ở nhà
thôi. Tiểu đậu đỏ cũng thật ngoan ngoãn ngồi một bên không gây ầm ĩ,
Hướng Vi nhìn đứa nhỏ này, tròng mắt màu xanh biếc, tóc màu vàng kim, có một đứa con nuôi xinh đẹp như vậy, Hướng Vi cô thật là lãi to.
Hướng Vi sờ sờ đầu nhỏ của Tiểu đậu đỏ, suy nghĩ đến lúc nào thì cô cũng có thể sinh một em bé xinh đẹp như vậy…
Buổi trưa Chu Thần Dật về đến nhà, Diệp Hân nhìn thấy con trai nhỏ, trong
lòng vui mừng vô cùng, đối với người chú này Diệp Vũ Dương vẫn còn chưa
quen, nên chỉ núp trong ngực bà nội.
Trước tiên, Chu Thần Dật tắm rửa sạch sẽ rồi mới xuống nhà ăn cơm. Anh cả và chị đều không có ở
Bắc Kinh, phỏng chừng cũng khoảng mấy ngày nữa mới về.
Diệp Hân nhìn con trai, “Con Còn biết đường mà trở về à?”
Chu Thần Dật vẫy vẫy tóc, đi tới trước bàn ngồi xuống ăn cơm. Diệp Hân thấy con trai không để ý tới mình, lại nói: “Mẹ nói này con trai, con không
thể sửa lại cái tính tình này một chút à, tính tình khó chịu vậy còn
muốn cưới bà xã nữa không? Mẹ nói cho con biết, hôm qua Vi Vi đã đi xem
mắt rồi đấy, con ở đó mà chơi bời. Haiz, mẹ vừa ý con dâu nhiều năm như
vậy, giờ quay đầu lại đã trở thành con dâu nhà người ta, khiến cho cái
thân già này còn phải ngóng trông.”
Tay cầm đũa của Chu Thần
Dật dừng lại một chút, nhưng không lên tiếng, vẫn thong thả ung dung ăn
cơm. Diệp Hân bị vẻ mặt của con trai chọc cho tức giận muốn điên, ôm lấy cháu nội, quay về phía Chu Thần Dật quát: “Mẹ mặc kệ con đó, cả đời bị
độc thân cho biết.” Nói xong cũng ôm cháu nội đi lên lầu.
Chu Thần Dật từ từ nhai thức ăn trong miệng, dáng vẻ làm như rất hưởng thụ, nhưng trong đôi mắt hẹp dài lại lộ ra tia lạnh, có người sắp gặp xui
xẻo rồi…
Buổi chiều Trần Mai ra ngoài vòng vo một hồi rồi
quay về, vừa thấy Hướng Vi liền liếc mắt ra hiệu. Khóe miệng Hướng Vi
giật giật nhìn mẹ cô một cái, “Mẹ, người thần thần bí bí nhìn con làm
gì?”
Trần Mai làm bộ ho khan một tiếng, “Vi Vi, mẹ mới vừa lấy được một tin, người đó đối với con rất hài lòng.”
Thiếu chút nữa Hướng Vi đã phun ra một ngụm máu, “Hài lòng? Đối với con?”
Trần Mai gật đầu, “Người giới thiệu nói như vậy với mẹ, đối phương muốn được tiếp tục, hiện giờ chỉ cần suy nghĩ của con thôi.”
Hướng Vi nghiêm túc nói: “Mẹ, vậy thì hãy nói với người giới thiệu đó, đối
với anh ta con không có cảm giác gì cả, cũng không muốn tiếp tục nữa.”
Sắc mặt Trần Mai có chút cứng, “Vi Vi, cậu ấy thật là một người tốt, con có thể suy nghĩ lại một chút không?”
Hướng Vi lắc đầu một cái, “Mẹ, không có cảm giác chính là không có cảm giác,
chuyện như vậy con cũng không thể nói đùa được. Con về phòng trước đây.”
Trần Mai còn muốn nói thêm gì đó, thấy con gái muốn về phòng, nên đành phải ngồi một bên hờn dỗi.
Năm giờ chiều, Chu Thần Dật gửi một tin nhắn tới nói Hướng Vi dẫn theo Tiểu đậu đỏ ra ngoài cửa đại viện đứng chờ. Hướng Vi chu miệng, trả lời một
chữ được là xong.
Năm giờ ba mươi chiều, ăn xong cơm tối,
Hướng Vi nói muốn dẫn Tiểu đậu đỏ ra ngoài đi dạo cho dễ tiêu hóa, trong lòng Trần Mai không muốn, cảm thấy bên ngoài quá lạnh, sợ Tiểu đậu đỏ
không chịu nổi. Tiểu đậu đỏ ở nhà một ngày, đã sớm muốn ra ngoài đi
chơi, lộ ra dáng vẻ đáng thương nhìn bà ngoại, Trần Mai hết cách, chỉ
biết căn dặn Hướng Vi phải chăm sóc Tiểu đậu đỏ cẩn thận, lo về sớm.
Đi xuống cầu thang, Tiểu đậu đỏ nhìn mẹ nuôi, “Mẹ nuôi, chúng ta đi chơi ở đâu vậy ạ?”
Hướng Vi sờ đầu Tiểu đậu đỏ, “Cứ đi đi rồi sẽ biết.” Vừa nói vừa không cam lòng nhấc chân đi
Chu Thần Dật đã đứng đó chờ từ sớm, thấy bọn họ đi ra, vội vàng mở cửa xe bước xuống.
“Ba nuôi…” Tiểu đậu đỏ lập tức nhận ra, thả tay Hướng Vi lật đật chạy đến,
để lại khuôn mặt hờn dỗi của Hướng Vi lại phía sau trơ mắt nhìn.
Chu Thần Dật một phen ôm lấy Tiểu đậu đỏ, đem bé đẩy lên xe, nghiêng đầu nhìn Hướng Vi một cái, “Còn không mau lên xe.” Editor: TRẦN THU LỆ
Giữa trời mùa đông mà