
Vũ.”
Lúc trước Hướng Vi có xem qua hình của người này, Trịnh Nghiên Vũ, năm nay
hai mươi chín tuổi, lúc trước đã từng đi du học bên Mĩ, hiện giờ đang mở một công ty thiết kế, cô cũng chỉ biết được bấy nhiêu thôi.
Trịnh Ngiên Vũ mặc bộ Tây trang màu xám bạc, tóc chia ba bảy đang ngồi thẳng
tắp, nhìn người có chút nghiêm túc, làm cho người ta cảm giác đây là một người chặt chẽ cẩn thận. Người này so với trong tưởng tượng của cô cũng không khác nhau là mấy, vốn là cô suy nghĩ nếu như anh ta đã từng qua
Mỹ du học, thì chắc theo trào lưu mới phải, nhưng ngoài ý muốn lần đầu
tiên gặp mặt lại thấy anh ta là người rất quy củ.
Trong lòng
Hướng Vi có chút khẩn trương, nếu như gương mặt đối phương có thể mỉm
cười một chút thì chắc cô sẽ thoải mái một chút rồi, làm gì chỉ mới lần
đầu tiên gặp mặt mà lộ ra vẻ mặt đen như than thế không biết, trong lòng Hướng Vi cười khổ, không biết mấy người lớn này muốn gì nữa!
Trịnh Nghiên Vũ nhìn thấy Hướng Vi ánh mắt không khỏi sáng lên, cô so với
trong hình anh ta nhìn thấy thì xinh đẹp hơn, nhưng mà trên mặt lại
không biểu lộ ra ngoài. Lúc này trong lòng Trịnh Nghiên Vũ đang xoay
chuyển, nhớ lại tài liệu của Hướng Vi một lần.
Hướng Vi cảm
thấy không chút hứng thú nào, trong suốt quá trình xem mắt nói những gì
cô cũng không còn ấn tượng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ đó là khi nào
kết thúc, khi nào kết thúc.
Ăn cơm xong, Trịnh Nghiên Vũ nói
muốn lái xe đưa cô về nhà, Hướng Vi khéo léo từ chối. Trên đường trở về, Hướng Vi nhớ lại lần xem mắt thất bại này, biểu hiện của mình hình như
không hứng thú lắm, chuyện như vậy nên bỏ qua mới phải.
Trần Mai đang ngồi trên ghế sa-lon, thấy con gái về thì nhìn cô một cái, Hướng Vi bĩu môi, đi tới, “Mẹ, Tiểu đậu đỏ đâu rồi?”
“Đang ngủ trưa, sao lại về sớm như vậy?”
“Mẹ, cũng đã ăn xong một bữa cơm trưa rồi.”
“Vi Vi, vậy con nghĩ như thế nào?” Trần Mai hỏi
Hướng Vi nhăn mặt cau mày, “Dù sao đối với anh ta con cũng không có tình cảm
gì, phỏng chừng anh ta đối với con cũng vậy, dù sao… Mẹ, người cũng đừng ôm bất kì hy vọng gì.”
Trần Mai nóng nảy, “Tại sao con lại không vừa ý, đây là một người tốt vô cùng.”
Sắc mặt Hướng Vi nhất thời tối sầm, “Mẹ, đây là chuyện cả đời của con gái
mẹ, làm sao có thể qua loa như vậy được,hơn nữa, không phải mẹ thấy được là con cũng thích,”
Trần Mai suy nghĩ một chút nói, “Cũng phải, được rồi, cái này nhìn không được thì ở đây vẫn còn, vẫn còn có người khác mà.”
Khóe miệng Hướng Vi giật giật, “Mẹ, người còn muốn ép con đi xem mắt nữa?”
“Con bé này, mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho con mà thôi. Yên tâm, trong tay mẹ
đang giữ rất nhiều hạt giống tốt, cũng coi như môn đăng hộ đối với con.” Trong lòng thầm nghĩ chắc là con gái đang xấu hổ.
Giờ phút
này Hướng Vi thật sự khóc không ra nước mắt, vuốt vuốt cái trán, “Mẹ,
con hơi mệt, đi nghỉ trước một chút.” Nói xong cũng không chờ Trần Mai
phản ứng, vội vàng chạy về phòng.
Trần Mai lẩm bẩm, “Đây là
một người tốt vô cùng, tại sao lại không vừa ý chứ.” Trần Mai rối rắm
suy nghĩ một trận, vội vàng về phòng lấy tài liệu thanh niên độ tuổi
chưa lập gia đình ra tìm kiếm, tính toán nhất định phải tìm một người
thật tốt mới được.
Lúc cả nhà ăn cơm tối, Trần Mai lại nhắc
tới chuyện này, còn nói để cho con gái tạm biệt người nọ, người kia,
v.v… Hướng Vi trợn mắt há mồm nhìn mẹ cô, thì ra trong mắt mẹ cô đã là
người không ai thèm lấy, là “Hàng ế” rồi à?
Cuối cùng, ngay
cả Hướng Khai Hoa cũng không chịu được nữa, có cần gả con gái gấp như
vậy không? Con gái của Hướng Khai Hoa ông mà còn sợ gả không được à,
Hướng Khai Hoa nghiêm mặt, đã thông tư tưởng cho bà xã. Trần Mai đi theo Hướng Khai Hoa mấy chục năm, những cái khác không học được nhưng phục
tùng mệnh lệnh thì học được, Trần Mai cũng chỉ nói này nói nọ mấy câu
liền ngừng nghỉ. Hướng Vi thở phào nhẹ nhõm, thầm nói cũng may là ba cô
lợi hại.
Buổi tối Hướng Vi nằm trên giường, suy nghĩ thế nào
mới làm cho mẹ cô không đánh chủ định lên người cô nữa, thật đáng tiếc
chính là, hoặc là cô lập tức tìm một người bạn trai, hoặc học theo chị
Julie sống chết cũng không chịu lập gia đình, suy nghĩ một chút, thật
tình là cô không có cái lá gan đó. Nhưng trong thời gian ngắn như vậy mà muốn tìm một người bạn trai thật là không dễ dàng, cũng không phải là
mua thức ăn trên đường, thích thì mua được.
Nghiêng đầu nhìn
Tiểu đậu đỏ bắt đầu ngáy khe khẽ, Hướng Vi cười cười, như một kẻ dở hơi
vậy, rõ ràng mẹ cô rất thích đứa bé này, Hướng Vi sờ đầu Tiểu đậu đỏ,
một tay ôm Tiểu đậu đỏ vào lòng rồi cũng nhắm mắt lại ngủ.
Thượng Hải, chín giờ rưỡi tối, ngày mười sáu tháng chạp
Chu Thần Dật bắt đầu thu dọn quần áo vào va li, sáng sớm ngày mai sẽ lên
máy bay. Bành Chiêu vòng hai tay đứng một bên, “Tôi nói này người anh
em, sao năm nay lại về sớm như vậy, không bình thường nha.”
Chu Thần Dật cũng không ngẩng đầu lên, “Mẹ tôi phát lệnh truy nã, không thể không về sớm được.”
Bành Chiêu cười cười, “Tiểu tử cậu còn tính lừa dối tôi, tôi còn không biết
cậu sao, kiểu giải thích này người khác có thể tin,