
rất thành công vai “Anh em tình thâm”.
Ăn cơm xong, điện thoại di động Lưu Khải vang lên, vừa nghe thấy tiếng
chuông, sắc mặt Lý Hoan có chút khó coi. Hướng Vi không lên tiếng, chỉ
có điều chú ý tới vẻ mặt của mẹ nuôi và Lưu Khải.
Lưu Khải
cầm điện thoại di động ra ban công nhận, sắc mặt của Lý Hoan có chút
tối, “Cái người đàn bà không biết xấu hổ này, còn dám tới quyến rũ con
trai tôi.”
Sắc mặt Hướng Vi có chút lúng túng, chuyện này cô
không tiện xen vào, người phụ nữ trong miệng của mẹ nuôi không biết là
ai đây? Trong đầu Hướng Vi suy nghĩ, người phụ nữ này rốt cuộc là ai? Mà có thể làm cho mẹ nuôi tức giận như vậy, lại có quan hệ như thế nào với Lưu Khải? Hướng Vi bưng ly nước trái cây lên uống, che dấu tâm tình của mình.
Năm phút sau, Lưu Khải trở lại. Lý Hoan trợn mắt nhìn
con trai một cái, “Lưu Khải, con muốn làm mẹ tức chết con mới chịu phải
không?”
“Mẹ, thật sự không phải như mẹ nghĩ đâu.” Lưu Khải có chút không biết làm sao nói
“Không phải như vậy? Lưu Khải, bây giờ cánh con đã cứng rồi nên không nghe lời mẹ nữa có phải không? Mẹ cho con biết, con như vậy sớm muộn gì cũng sẽ
bị người đàn bà đó làm hại, con không phải là con của mẹ. Mẹ… Mẹ làm sao lại sinh ra cái loại tai họa như con chứ…” Lý Hoan vừa nói vừa giận dữ
vỗ bàn
Lưu Khải thở dài, cầm lấy áo khoác trên ghế sa-lon,
“Mẹ, con còn có chuyện nên đi trước, Vi Vi em ở lại chơi với mẹ anh
nha.” Lưu Khải nói xong cũng sải bước ra khỏi nhà, ở phía sau Lý Hoan
giận đến mặt mũi trắng bệch, trong lòng Hướng Vi thở dài, kéo tay mẹ
nuôi, “Mẹ nuôi, xin người bớt giận, bớt giận đi mà.”
Lý Hoan liếc nhìn Hướng Vi, “Làm sao mẹ lại sinh ra cái đồ khốn nạn như vậy.
Bây giờ nó đã trưởng thành đâu còn nghe lời của mẹ nữa. Vi Vi, nếu còn
là con gái ruột của mẹ thì tốt biết mấy.”
“Mẹ nuôi, mặc dù con không phải là con gái ruột của người, nhưng có khác gì con gái ruột đâu.”
Lý Hoan sờ sờ đầu Hướng Vi, “Đúng vậy, tuy con là con gái nuôi nhưng cũng
là con gái của mẹ. Con nhìn anh Lưu Khải của con đi, hôm nay nó vì người phụ nữ đó mà không thèm nghĩ đến mẹ. Mẹ mang thai mười tháng cực khổ
sinh nó ra, vậy mà bây giờ nó lại báo đáp mẹ như vậy đó. Thích ai không
thích, lại có thể cùng người đã có gia đình làm bậy, làm cho mẹ mất hết
mặt mũi.”
Cùng người có gia đình làm bậy? Hướng Vi như ngổn
ngang trong gió, chuyện này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của cô
rồi, “Mẹ nuôi, không thể nào… Chắc mẹ hiểu lầm thôi.” Tay chân Hướng Vi
có chút luống cuống
“Nhầm? Nhưng mà mẹ tận mắt chứng kiến hai người bọn họ… Thôi quên đi, đừng nói đến những chuyện dơ bẩn này nữa.
Vi Vi, mẹ thấy hơi mệt nên đi nghỉ trước một chút, nếu con thấy mệt thì
phòng của con vẫn còn giữ đấy.” Lý Hoan nói xong có chút mệt mỏi đứng
dậy đi về phòng.
Sau khi Lý Hoan đi, Hướng Vi thở dài, đây là chuyện gì không biết nữa!
Hướng Vi ở lại ăn cơm tối xong rồi mới đi, nhưng mà Lưu Khải cũng không về nhà ăn cơm.
Về đến nhà, Tiểu đậu đỏ lật đật chạy tới ôm chân Hướng Vi, “Mẹ nuôi, mẹ nuôi…”
Hướng Vi sờ đầu Tiểu đậu đỏ, “Hôm nay Tiểu đậu đỏ có nghịch ngợm không hả?”
Tiểu đậu đỏ lắc đầu một cái, “Không có, Tiểu đậu đỏ không có nghịch ngợm, hôm nay bà ngoại dẫn con ra ngoài chơi.”
Hướng Vi cười cười, về phòng thay quần áo, lúc đi ra thấy mẹ và Tiểu đậu đỗ
ngồi trên ghế sa-lon nói chuyện. Trần Mai thấy con gái đi ra, cười nói:
“Vi Vi, hôm nay qua nhà mẹ nuôi, mấy ngày nay mẹ nuôi con thế nào?”
Hướng Vi lắc đầu một cái, “Thoạt nhìn không được tốt lắm. Con cũng không biết nên khuyên bà ấy như thế nào, còn về phần anh Lưu Khải, con và anh ấy
cũng đã nhiều năm rồi không gặp mặt nên cũng không biết nói sao nữa.”
Trần Mai gật đầu một cái, “Lần này con trở về, có thời gian thì qua chơi với mẹ nuôi con đi, cô ấy cũng thật không dễ dàng gì.”
Hướng Vi gật đầu một cái, sờ sờ đầu Tiểu đậu đỏ, “Tiểu đậu đỏ, con nên tắm rửa sạch sẽ rồi, đi, mẹ nuôi tắm cho con nha.”
“Tắm rửa sạch sẽ. tắm rửa sạch sẽ…”
Mấy ngày nay Tiểu đậu đỏ theo chân Hướng Vi ngủ chung, tiểu tử này buổi tối ngủ thường quẫy đạp lung tung, một đêm bắt mình phải tỉnh dậy mấy lần
mới chịu.
Ngày hôm sau, Hướng Vi cùng mẹ mang theo Tiểu đậu
đỏ ra ngoài chơi, Tiểu đậu đỏ mở đôi mắt to nhìn chung quanh, xem cái
này một chút, lại nhìn cái kia một hồi, vốn là Hướng Vi còn lo lắng đứa
nhỏ này sẽ sợ người lạ, nào đâu biết đứa nhỏ này không sợ trời không sợ
đất, so với lúc nó ở Thượng Hải lại càng vui hơn.
Khí trời
lạnh, nên Hướng Vi cũng không dám để cho Tiểu đậu đỏ ở lại bên ngoài quá lâu, chơi đùa một lát liền lôi kéo Tiểu đậu đỏ về nhà, Tiểu đậu đỏ chu
cái miệng nhỏ nhắn, không tình nguyện đi theo mẹ nuôi về nhà.
Đi tới một nơi, Tiểu đậu đỏ chỉ vào một người đối diện Hướng Vi nói: “Mẹ nuôi, mẹ nhìn xem…”
Hướng Vi nhìn kỹ mới phát hiện một người phụ nữ, người đó mặc quần áo đen
nhẻm, đang lục tìm gì đó trong thùng rác. Hướng Vi sờ sờ đầu Tiểu đậu
đỏ, “Đi thôi.”
Tiểu đậu đỏ nghẹo đầu nhìn Hướng Vi, “Mẹ nuôi, thật đáng thương.”
Hướng Vi bất đắc dĩ, từ trong ví tiền lấy ra năm mươi đồng đưa cho Tiểu đậu
đỏ