
muốn đi xem phim? Hướng Vi thật muốn hộc máu mà, trong đầu của người này rốt cuộc là chứa thứ gì thế, khóe miệng Hướng Vi giật giật, ngồi bên cạnh vị trí người lái mà tức muốn điên rồi.
Người trong rạp chiếu phim không nhiều lắm, người tới đều là người lớn dắt
theo con cái tới xem phim, đây vốn là một bộ phim hoạt hình dành cho con nít. Hướng Vi nhìn Chu Thần Dật một cái, thầm nghĩ có phải người này đã trải qua một tuổi thơ nhàm chán hay không, bây giờ có Tiểu đậu đỏ, cho
nên danh chính ngôn thuận ôn lại tuổi thơ một chút?
Hướng Vi
càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu không như thế thì sao một người đàn ông hơn ba mươi tuổi lại có thể thoải mái theo một đứa bé chơi đùa! Tiểu đậu đỏ vẫn cười khanh khách, tinh thần rõ ràng không tệ. Đợi đến
khi xem phim xong cũng đã hơn tám giờ, Tiểu đậu đỏ tay trái kéo ba nuôi, tay phải kéo mẹ nuôi, khỏi phải nói là vui mừng biết bao nhiêu, dọc
đường đi líu ríu nói chuyện không ngừng với Chu Thần Dật .
Chu Thần Dật dẫn một lớn một nhỏ xuống lầu một ăn chút gì đó, Hướng Vi
không có khẩu vị gì nên chỉ ăn qua loa một chút mà thôi. Tiểu đậu đỏ ăn
uống rất khỏe, nhai trong miệng, cầm trên tay, ánh mắt cũng liếc trên
bàn ăn nốt. Hướng Vi lo sợ con trai ăn nhiều sẽ căn bụng, nên không dám
cho bé ăn nhiều, Tiểu đậu đỏ phồng má, có chút không cam lòng, đôi mắt
to uất ức nhìn Hướng Vi. Hướng Vi bó tay, tên nhóc này nhất định sẽ dùng chiêu này mà, “Tiểu đậu đỏ, ăn nhiều bụng nhỏ sẽ không thoải mái, sẽ
đau bụng rồi phải uống thuốc, Tiểu đậu đỏ muốn bị uống thuốc sao? Mẹ
nuôi sẽ gói những thứ còn lại đem về, ngày mai Tiểu đậu đỏ lại ăn tiếp
có được không?”
Mặc dù Tiểu đậu đỏ còn nhỏ, trước mặt mọi
người cũng vui đùa nhưng cũng được coi là đứa bé ngoan, Tiểu đậu đỏ sờ
sờ bụng nhỏ, muốn ăn nữa nhưng lại sợ phải uống thuốc, chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn thức ăn trên bàn một cái, “Mẹ nuôi, vậy ngày mai con sẽ ăn
tiếp.”
Hướng Vi bẹo má Tiểu đậu đỏ một cái, không thể làm gì nói: “Con nha, chính là cái đồ thích ăn vặt.”
Tiểu đậu đỏ đương nhiên không biết mẹ nuôi đang nói xấu mình, mồm mép giảo
hoạt tiến lên hôn mẹ một ngụm, bôi nước miếng lên mặt Hướng Vi, trên mặt còn dính dầu mỡ, Tiểu đậu đỏ đứng một bên cười khanh khách.
Hướng Vi nhìn chằm chằm tên tiểu tử nghịch ngợm đang gây chuyện, suýt chút
nữa nổi trận lôi đình, một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau, nhỏ thì cười đến vui vẻ, Chu Thần Dật cười cười, “Cũng đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn
so đo với một đứa bé.”
Hướng Vi đầu đầy vạch đen, trợn mắt
nhìn Chu Thần Dật một cái, lấy khăn ướt từ trong túi ra, “Anh hãy cầm
thức ăn đi, chúng ta đi thôi Tiểu đậu đỏ.”
Hướng Vi vừa lau
mặt vừa vừa kéo Tiểu đậu đỏ ra khỏi quầy thức ăn nhanh, Chu Thần Dật
cười cười, bảo phục vụ gói thức ăn còn lại đem về, vội vàng tính tiền
rồi cũng đuổi theo ra ngoài.
Tiểu đậu đỏ cười như kẻ trộm,
Hướng Vi nhìn con trai một cái, lầm bầm: “Còn nhỏ như vậy mà bụng dạ đã
đen tối, sau này lớn lên rồi còn đến mức nào nữa.”
Cái miệng
nhỏ nhắn của Tiểu đậu đỏ trề ra, một đôi mắt to nhìn Hướng Vi, Hướng Vi
thở dài, lại nữa, thật sự là cô không chịu được chiêu này mà, Hướng Vi
ôm Tiểu đậu đỏ một phen, “Tên tiểu tử con đấy, nhất định là kiếp trước
mẹ thiếu nợ con rồi.”
Tiểu đậu đỏ ôm cổ mẹ nuôi, cười khanh khách, nhìn ba nuôi phía sau, “Ba nuôi, ba nuôi…”
Hướng Vi cau mày nhăn mặt, nhỏ giọng nói: “Con là tên tiểu tử ăn cây táo rào cây sung.”
Dĩ nhiên là Chu Thần Dật nghe thấy, bước nhanh đến, sờ sờ đầu Tiểu đậu đỏ, nói với Hướng Vi: “Để anh ôm cho.”
Tiểu đậu đỏ liền nghiêng người sang ngực Chu Thần Dật, Hướng Vi có chút tức giận, cái tên xú tiểu tử này!
Lên xe, hai người cũng không lên tiếng, Tiểu đậu đỏ đã ngủ trong ngực Hướng Vi, cô nhìn Chu Thần Dật một cái, “Này, cởi áo khoác của anh ra, em
muốn đắp cho con.”
Chu Thần Dật gật đầu một cái, dừng xe lại
cởi áo khoác đưa cho Hướng Vi, lại chỉnh máy điều hòa cao lên một chút.
Hướng Vi đắp kín cho con trai rồi ôm vào trong ngực.
Chu Thần Dật vừa lái xe, vừa nói: “Nghe nói hôm qua em đi xem mắt?”
Hướng Vi ngạc nhiên nhìn anh một cái, “Đúng vậy, làm sao anh biết?”
Chu Thần Dật cau mày, “Thật là em dám đi?”
Hướng Vi liếc mắt xem thường, không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài
cửa xe. Chu Thần Dật thấy cô không thèm để ý, không khỏi nâng ddlqd cao
âm lượng, “Hướng Vi, em có để anh trong mắt hay không? Dám cõng anh trên lưng mà đi xem mắt, em cũng nên cho anh một lời giải thích đi chứ?”
Hướng Vi hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại, “Em muốn làm gì không đến phiên anh quản đâu.”
Chu Thần Dật nghe vậy liền thắng gấp, đen mặt, “Em nói gì?”
Hướng Vi cau mày nhăn mặt, “Anh làm gì vậy? Lo lái xe của anh cho tốt đi, đừng làm Tiểu đậu đot thức giấc.”
Chu Thần Dật hít sâu một cái, tiếp tục lái xe, “Vậy em vừa ý anh ta?”
Hướng Vi không giải thích được nhìn anh một cái, “Anh không thấy là anh đã quan tâm quá nhiều rồi sao?”
“Hướng Vi, anh nhắc nhở em, em đừng hòng mà lừa gạt anh, nói đi, đối với
chuyện xem mắt ngày hôm qua, em suy nghĩ như thế nào?” Giọng nói trong
trẻo lạnh lùng c