
c mắt, một đôi mắt to đen bóng không ngừng nhìn Tiểu đậu đỏ.
“Chị dâu, hôm nay Vi Vi về à?” Diệp Hân cầm sợi len mới mua đan áo cho cháu trai
“Mới về trưa nay, hơi mệt nên đi ngủ rồi.” Trần Mai cười nói
Diệp Hân nhìn Tiểu đậu đỏ một cái, “Đứa nhỏ này thật xinh đẹp, chẳng trách chị dâu lại thích nó như vậy.”
Trần Mai cười toe toét, “Đúng vậy, không biết Vi Vi nhận con nuôi lúc nào,
cũng không chịu nói với chúng tôi một tiếng, hôm nay đứa nhỏ về mà tôi
cũng không mua thứ gì cho nó.”
Diệp Hân yên tâm, nói với cháu trai Diệp Vũ Dương: “Vũ Dương, cùng anh trai nhỏ đi chơi đi.”
Diệp Vũ Dương gật đầu một cái, đi tới lôi kéo Tiểu đậu đỏ, hai đứa nhỏ hấp ta hấp tấp chạy lên lầu.
Trần Mai thở dài, “Haiz, Vi Vi nhà tôi cũng đã hai mươi lăm, cũng không biết tới lúc nào nó mới chịu kết hôn, sinh con, tôi thật là không gấp không
được, đứa nhỏ này trời sinh tính tình giống hệt với ba nó, hỏi nó, nó
nói không cần vội, không cần vội, lần này trở về nhất định phải cho nó
đi xem mắt mới được.”
Trong lòng Diệp Hân khẩn trương, lập
tức cười nói: “Chị dâu, bọn trẻ bây giờ đều thế cả, chị nhìn xem Thần
Dật nhà em đi, cũng đã ba mươi mốt tuổi rồi, còn không phải cũng kéo dài đó sao, em đây là mẹ, trong lòng cũng gấp,♡Trần♡Thu♡Lệ♡nhưng mà trong
lòng cũng hiểu rõ, suy nghĩ của nó mới là quan trọng nhất, em cũng không ép nó, tránh khỏi sau này vợ chồng bất hòa lại oán giận em. Chị dâu, Vi Vi nhà chị cũng còn trẻ, chị cũng đừng nên nóng nảy.”
Trần
Mai thở dài, “Cũng đúng, tôi cũng không phải là ép nó, chuyện hôn nhân
đại sự đương nhiên là nó chịu gật đầu thì tôi đồng ý.”
Diệp Hân vội vàng nói sang chuyện khác, hai người phụ nữ lại tán gẫu một hồi lâu mới thôi.
Hướng Vi nhấn chuông cửa, Diệp Hân để áo len trong tay xuống, đứng dậy đi mở cửa.
“Con chào dì Diệp! Mẹ con và Tiểu đậu đỏ có ở trong nhà dì không ạ?”
Diệp Hân kinh ngạc nói: “Ôi chao, là Vi Vi à, nào, mau vào nhà đi con. Con
xem con đi mấy năm nay dì suýt không nhận ra đấy.” Diệp Hân vội vàng lấy đôi dép trên kệ xuống cho Hướng Vi thay.
Diệp Hân kéo tay
Hướng Vi, cười đến rực rỡ, nói với Trần Mai: “Chị dâu thật là có phúc,
đứa nhỏ Vi Vi này càng lớn càng xinh đẹp, thật là làm cho em hâm mộ mà.”
Thấy vẻ mặt đắc ý của mẹ, khóe miệng Hướng Vi không khỏi giật giật, cười nói với Diệp Hân, “Dì Diệp, Tiểu đậu đỏ đâu rồi ạ?”
Diệp Hân gật đầu một cái, “Ở trên lầu ấy, đang chơi đùa với Vũ Dương nhà dì.”
Hướng Vi mỉm cười nói: “Tiểu đậu đỏ rất nghịch ngợm, con chỉ sợ nó gây phiền toái cho dì Diệp thôi.”
“Nào có chứ, đứa nhỏ này rất khôn khéo, dì rất thích. Im lặng, so với Vũ Dương nhà dì thì đáng yêu hơn.”
Mấy người ngồi trên ghế salon trò chuyện, thỉnh thoảng Diệp Hân hỏi thăm
cuộc sống hàng ngày trong mấy năm qua của Hướng Vi, lại hỏi con trai
Thần Dật ở Thượng Hải như thế nào nữa, v.v…
Rất nhanh đã đến năm giờ, Trần Mai nói đã đến giờ về nấu cơm, lúc này Diệp Hân mới thôi
nói mà thả người, đi tới chân cầu thang gọi hai đứa trẻ, thế là hai tên
tiểu tử dắt tay nhau đi xuống.
Tiểu đậu đỏ nhìn thấy Hướng
Vi, hai mắt sáng lên, chạy thật nhanh tới ôm chân Hướng Vi gọi mẹ nuôi,
Hướng Vi cười ngắt cái mũi nhỏ của bé. Diệp Vũ
Dương⊰Diễn✰đàn☆Lê✭Qúy✬Đôn⊱đứng một bên mở to hai mắt nhìn Hướng Vi,
Hướng Vi thấy đứa nhỏ này đáng yêu, nói với dì Diệp, “Dì Diệp, đây là
con trai của anh Hạo Triết ạ, thật là đáng yêu.”
Diệp Vũ
Dương thấy dì xinh đẹp cười với mình, vội vàng xấu hổ giấu mình vào
trong ngực bà nội, Diệp Hân cười ha ha, vuốt vuốt sống lưng cháu nội,
cười nói: “Đứa nhỏ này, chắc là sợ người lạ đấy.”
Hướng Vi cười ha ha một tiếng, vẫy vẫy tay với Diệp Vũ Dương rồi nắm tay Tiểu đậu đỏ theo Trần Mai về nhà.
Sau khi mọi người đi hết, Diệp Hân vội vàng gọi điện thoại cho con trai,
đùng đùng mắng Chu Thần Dật trong điện thoại một trận, yêu cầu anh tranh thủ thời gian về nhà gấp, nói anh nếu như bây giờ mà không chịu về nhà, bà xã bị người ta bắt cóc mất thì chờ đó mà khóc đi! Editor: TRẦN THU LỆ
Mấy năm nay Hướng Vi đã xông xáo bên ngoài, lần này trở về tất nhiên phải
sang nhà mẹ nuôi thăm hỏi một chút. Hướng Vi để Tiểu đậu đỏ ở nhà, không mang tên tiểu tử tinh nghịch này theo.
Bây giờ Lý Hoan đã
nghỉ hưu ở nhà, biết con gái nuôi sẽ đến nên đã sớm mua thức ăn để chiêu đãi cô thật tốt. Mới hơn mười giờ sáng, chuông cửa đã vang lên, Lý Hoan thật vui vẻ đi mở cửa, thấy con gái nuôi tới, Lý Hoan vui mừng cho
Hướng Vi một cái ôm thật chặt.
Lý Hoan kéo Hướng Vi ngồi trên ghế sa-lon, hỏi cô mấy năm qua sống thế nào, tất nhiên Hướng Vi trả lời từng cái một. Trong lòng Lý Hoan rất vui, nhìn con gái nuôi bây giờ
sống thật tốt, trong lòng cũng yên tâm.
Hướng Vi nhìn bốn phía, hỏi: “Mẹ nuôi, anh Lưu Khải vẫn chưa về ạ?”
Nhắc tới con trai, Lý Hoan thở dài, nói với Hướng Vi: “Vi Vi, bây giờ ba mẹ
không quản được anh Lưu Khải của con nữa rồi. Mẹ cũng không biết tại sao nó lại trở thành cái dạng này nữa, haiz…”
“Anh Lưu Khải thế nào ạ?”
Lý Hoan lắc đầu một cái, “Vi Vi, anh Lưu Khải của con nó… Mấy năm nay nó
xằng bậy ở bên ngoài, mẹ nói cũng đã nói