XtGem Forum catalog
Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326780

Bình chọn: 8.00/10/678 lượt.

ng cười hì hì của anh ta, đột nhiên nhớ đến

Thượng Quan Sở, không khỏi cười nói: "Đàn ông các anh có phải ai cũng da mặt dày không?"

Lãnh Thần thuận miệng nói: "Chẳng lẽ Thượng Quan Sở cũng da mặt dày

sao?" Đó đó ngược lại anh thật sự không ngờ, còn tưởng rằng trong lòng

người khác anh ta là một tên ác ma rất đáng sợ nữa chứ.

"Đúng vậy, không ngờ phải không!" Trên mặt Diệp Thanh Linh mang theoý cười, thản nhiên nói.

Lãnh Thần nhìn gương mặt tươi cười đầy hạnh phúc của Diệp Thanh, ê ẩm nói: "Nghe nói anh ta bắt buộc em kết hôn với anh ta?"

Diệp Thanh Linh sửng sốt, nói: "Tôi rất hạnh phúc." Thượng Quan Sở xem

cô như trân bảo, đối với một người đàn ông như vậy, cô không có lý do gì không yêu thương anh.

Trong lòng Lãnh Thần càng chua, nói: "Nếu như anh biết em trước anh ta,

có phải em cũng sẽ hạnh phúc như bây giờ?" Anh cảm thấy anh và Thượng

Quan Sở cùng là một dạng người. Ngay cả phương pháp theo đuổi con gái

cũng giống nhau, bọn họ đều da mặt dày theo đuổi.

Nhìn bộ dạng ê ẩm khi nói chuyện của Lãnh Thần, Diệp Thanh Linh không

khỏi mỉm cười nói: “Thật không ngờ phụ nữ mang thai lại có sức quyến rũ

như vậy”

Vốn dĩ cô muốn chọc tức anh, nhưng Lãnh Thần lại rất thành thật trả lời: "Ai nói phụ nữ có thai sẽ không có người thích, chẳng phải phụ nữ đẹp

nhất khi mang thai sao."

Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Diệp Thanh Linh thầm nghĩ, Lãnh Thần không phải là tên biến thái mắc bệnh luyến mẫu đó chứ.

Thượng Quan Sở ở thành phố B 10 ngày, người phái ra ngoài điều tra không có một chút tin tức. Bởi vị sợ bọn bắt cóc làm hại Thanh Linh, anh chỉ

có thể trở lại thành phố A.

Lúc gần đi, Mễ Lam Nhi đột nhiên nhớ đến cái gì, vẻ mặt mừng rỡ nói:

“Thiếu gia Sở, chúng ta không cần trở lại thành phố A, ở lại tìm tiểu

thư Diệp đi!”

Thượng Quan Sở biết Mễ Lam Nhi không phải là người kích động, cau mày nhìn cô, hỏi: “Vì sao?”

Mễ Lam Nhi cười nói: “Lúc trước chúng ta suy nghĩ nhiều, cứ nghĩ người

bắt tiểu thư Diệp sẽ làm hại cô ấy mới không dám tìm kiếm bốn phía ở

thành phố B, thật ra chúng ta suy nghĩ quá nhiêu, mọi người nghĩ lại

xem! Nếu người bắt tiểu thư Diệp thật sự sẽ giết con tin, vì sao lại để

tiểu thư Diệp viết thư báo bình an cho chúng ta?” Mễ Lam Nhi nói đến đây tươi cười càng đậm, nói: “Điều này chứng minh, bọn cướp kia không muốn

lấy mạng tiểu thư Diệp, hoặc có thể để cô mất tích thôi.”

Mễ Lam Nhi phân tích rất độc, nhưng cũng rất có đạo lý, Thượng Quan Sở

suy nghĩ thật lâu, trên mặt chậm rãi nở ra nụ cười thật to, nói: “Chúng

ta không đi ở lại tìm Thanh Linh.”

Nhạc Nhạc không thể tin nhìn Thượng Quan Sở, nói: “Yêu nghiệt, cậu thật

sự tin lời nói của Mễ Lam Nhi, nếu chúng ta đoán sai, chẳng phải Thanh

Linh sẽ gặp nguy hiểm.” Nhạc Nhạc khó có thể bình tĩnh phân tích.

Thượng Quan Sở hơi liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái, nói: “Lúc trước

chúng ta suy nghĩ nhiều quá mới không tìm được Thanh Linh.” Mễ Lam Nhi

phân tích cực kỳ chính xác, anh tin tưởng với trí thông minh của Thanh

Linh, cho dù là bọn bắt cóc cũng sẽ không giết cô.

Tuy Thượng Quan Sở đoán rất chính xác, nhưng hắn không thể nào tưởng

được bọn bắt cóc không giết Diệp Thanh Linh là vì Lãnh Thần không giết

phụ nữ và trẻ em, bây giờ không giết Diệp Thanh Linh, cũng là vì có cảm

tình.

Nhạc Nhạc không hề nhiều lời, có thể lưu lại tìm Thanh Linh cũng là

chuyện anh suy nghĩ đã lâu, cho đến nay đều vì lo lắng cho an nguy của

Thanh Linh mới không tự mình đi tìm kiếm. Nhạc Nhạc đột nhiên cười nói:

“Đã không đi, bây giờ chúng ta phải đi tìm đi!”

“Bây giờ?” Mọi người đều liếc mắt nhìn Nhạc Nhạc một cái, có phải quá vội hay không?

Nhạc Nhạc cười nói: “Bây giờ chúng ta phân chia khu vực tìm kiếm của

mình, như vậy sẽ tìm nhanh hơn.” Nhạc Nhạc vẻ mặt nghiêm túc, nói chuyện cùng động tác không có một chút ẻo lả.

Mọi người nghe xong đều đồng ý ý kiến của Nhạc Nhạc, chốc lát sau Tô Phi trải bản đồ thành phố B trước mặt mọi người, nói: “Thành phố B có 32

huyện, bây giờ chúng ta không biết tiểu thư Diệp ở đâu, chúng ta chỉ có

thể an bai người tìm kiếm ở từng huyện.”

“Như vậy giống như mò kim đáy bể.” Thượng Quan Sở nhăn mặt nhíu mày nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Nhạc Nhạc nhìn Thượng Quan Sở mặt hỏi.

Thượng Quan Sở cúi đầu nhìn bản đồ thật lâu, nói: “Người bắt Thanh Linh

không lưu lại một chút manh mối, tôi nghĩ hắn sẽ không giấu ở thành

thị.”

“Chẳng lẽ ở nông thôn?” Nhạc Nhạc nghe xong khuôn mặt yêu mị nhăn nhó,

cái này phiền a, tìm một người ở nông thôn so với thành thị càng khó.

Đúng lúc này, Trương Đình Đình gọi điện thoại đến, nói: “Thượng Quan Sở, Thanh Linh lại gửi thư đến này.”

“Trong đó viết gì?” Thượng Quan Sở mừng rỡ hỏi.

“Tôi đã gửi nội dung bức thư vào hòm thư của anh, anh đi xem đi!” Trương Đình Đình đánh toàn bộ nội dung bức thư vào máy tính gửi cho Thượng

quan Sở, hy vọng anh có thể tìm ra chút manh mối từ bức thư.

“Được.” Thượng Quan Sở nói xong liền tắt điện thoại.

Nhạc Nhạc thấy Thượng Quan Sở tắt điện thoại, nói: “Bức thư lần này của

Thanh Linh sẽ không lại chí có vài chữ chứ!” Bình thường