
am Nhi nói: "Là Mễ Lam Nhi yêu cầu con làm như vậy?"
"Không phải." Tiền Nguyên lạnh lùng, nói chuyện rất ngắn gọn, tuyệt không lôi thôi dài dòng.
Diệp Thanh Linh nghe phu nhân Tiền đem chuyện chuyển hướng sang Mễ Lam
Nhi, nhíu mày lại, nói: "Tiền phu nhân, cho dù là Mễ Lam Nhi yêu cầu,
con trai bà cũng phải đồng ý mới được." Chỉ cần cô nhìn thấy Mễ Lam Nhi
chịu ủy khuất, cô sẽ không tự chủ được hỗ trợ.
Phu nhân Tiền nghe Diệp Thanh Linh nói như thế, không vui liếc Diệp
Thanh Linh một cái, liền nhớ đến thị trưởng Tiền ở nhà luôn mãi dặn bà
đừng đắc tội Thượng Quan Sở cùng vợ của anh ta là Diệp Thanh Linh, vì
vậy mới nhẫn nhịn trong lòng, nói: "Tiểu thư Diệp, đây là chuyện nhà
tôi."
Diệp Thanh Linh nghe bà nói như vậy, sắc mặt lạnh vài phần, nói: "Mễ Lam Nhi còn chưa gả cho Tiền Nguyên, bây giờ cô ấy là trợ lý của tôi." Bây
giờ cô mới hiểu được vì sao lúc trước Mễ Lam Nhi không đồng ý lời cầu
hôn của Tiền Nguyên, thì ra là có một bà già đáng sợ như vậy, khó trách
Mễ Lam Nhi từ chối.
Phu nhân Tiền bị một câu nói của Diệp Thanh Linh làm bà nói không ra
lời. Sắc mặt tái nhợt, nhìn Tiền Nguyên nói: "Tiền Nguyên, việc này con
nghe mẹ, hay là con nghe con dâu?"
Tiền Nguyên khó xử nhìn mẹ, lại nhìn xem Mễ Lam Nhi, sau đó nói: "Sau
khi chúng con kết hôn con và Mễ Lam Nhi sẽ ở Thành phố A, nhà mới đã mua rồi, đang trang hoàng." "Cái gì? Con không trở về nhà. Vậy công ty của con phải làm sao? Mẹ và ba
con phải làm sao bây giờ?" Phu nhân Tiền nghe xong lời Tiền Nguyên nói
gấp đến độ kêu to.
"Con sẽ chuyển tổng bộ công ty đến thành phố A, về phần các người, mỗi
tháng con sẽ trở về thăm các người." Tiền Nguyên sắc mặt lạnh lùng, anh
ta đáp ứng Mễ Lam Nhi sẽ không vì mẹ mà thay đổi.
Phu nhân Tiền mở miệng đã muốn mắng to, nhưng sau khi nhìn thấy Thượng
Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh, vẫn nhịn xuống. Lạnh nghiêm mặt nói:
"Được, con vì người phụ nữ kia không cần cha, mẹ, vậy mẹ cũng không cần
dứa con như con." Phu nhân Tiền nói như thật, hy vọng con trai có thể
hồi tâm chuyển ý.
Tiền Nguyên rất ít ngỗ nghịch ý mẹ, nhưng vì Mễ Lam Nhi anh ta không thể không làm như vậy. Bởi vì lời mẹ nói, sắc mặt trở nên tối tăm, "Mẹ, như vậy là có ý gì?" Mỗi lần đều lấy những lời này dọa anh, ngẫm lại trước
kia nếu không phải bởi vì mẹ, anh cùng Mễ Lam Nhi cũng sẽ đến ngày hôm
nay.
Ban đầu phu nhân Tiền không nghĩ thật sự đoạn tuyệt quan hệ với con
trai, lời nói mới rồi cũng chỉ là dọa anh ta mà thôi, nghe anh ta nói
như vậy, phu nhân Tiền lại tức giận, lạnh nghiêm mặt nói: "Mặc kệ thế
nào, nếu con không về nhà cũng đừng mong kết hôn với Mễ Lam Nhi."
Tiền Nguyên sắc mặt lạnh lùng, thanh âm trầm xuống, trong con ngươi màu
đen tản ra hàn ý nồng đậm, nhìn chằm chằm đứa con gái không mở miệng
phía sau phu nhân Tiền, nói: "Không thể kết hôn cùng Mễ Lam Nhi, đời này con sẽ không cưới."
Phu nhân Tiền nghe xong lời Tiền Nguyên nói, nhìn Mễ Lam Nhi mắng: "Cô
là con đàn bà xấu xa, là cô xúi giục con tôi đối với tôi như vậy, cô là
người phụ nữ không biết xấu hổ, cô đừng nghĩ sẽ bước vào cửa nhà họ
Tiền." Mắng xong, lại nói với Tiền Nguyên: "Con dám cùng con đàn bà xấu
xa này kết hôn, mẹ sẽ chết cho con xem." Bà sẽ không tin con trai mình
sẽ vì một người phụ nữ mà không để ý sống chết của bà.(AN: nói đi cũng
phải nói lại. Phải xem người ta có muốn vào nhà bà không đã. Làm như
mình ngon lắm. Xí)
Mễ Lam Nhi bị phu nhân Tiền mắng đến sắc mặt tái nhợt, không biết nên
nói gì, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Tiền Nguyên không ra tiếng.
Diệp Thanh Linh rốt cuộc không nhìn được nữa, thanh âm lạnh nói: "Tiễn
khách." Cô không muốn gặp lại người đàn bà chanh chua này trong nhà cô
giương oai nữa.
Thượng Quan Sở nghe Diệp Thanh Linh nói như vậy, nhẹ nhàng gật đầu với
Tô Phi, Tô Phi liền bảo người đuổi đi. Thượng Quan Sở nghe phu nhân Tiền mắng Mễ Lam Nhi như vậy, sớm muốn đuổi người, chỉ là thấy Diệp Thanh
Linh vẫn không mở miệng, tưởng rằng cô sẽ có hứng thú muốn nghe, cũng
không dự liệu cô cùng quyết định với anh.
A Phú cùng một thủ hạ khác đi đến bên người phu nhân Tiền nói: "Phu nhân Tiền, mời!"
Tiền phu nhân hai người đàn ông cao to đuổi bà ra ngoài, nhìn Tiền Nguyên nói: "Đi, con trai, chúng ta cùng nhau đi."
Tiền Nguyên nhìn mẹ, thản nhiên nói: "Con sẽ không rời xa Mễ Lam Nhi."
Lần trước anh không có để ý Mễ Lam Nhi liền mất tích ba năm, anh đau khổ tìm ba năm mới tìm được, anh sẽ không dễ dàng buông tha.
Thấy phu nhân Tiền bất động, A Phú lại mở miệng, "Phu nhân Tiền muốn tự
mình đi ra ngoài, hay muốn tôi ôm bà đi ra ngoài?" Mềm không được sẽ đến cứng rắn, đây là phong cách làm việc của A Phú.
Phu nhân Tiền liếc mắt nhìn A Phú một cái, khiếp đảm nói: "Tôi không đi đó, cậu làm gì nào?"
Người khác không đi, anh ta chỉ có thể động thủ. A Phú không chút suy
nghĩ cúi người một phen ôm lấy phu nhân Tiền, tư thế kia đặc biệt quái
dị, tựa như ôm cái bao tải to, ôm lấy liền đi ra phía ngoài.
Một thủ hạ khác, đi tới trước mặt cô gái đến cùng Tiền phu nhân, mặt không chút thay đổi nói: "Mời."
Cô gái ngược l