
h ta một
cái xem thường, đều nhỏ giọng nói thầm, không tìm ra lời thoại nào mới
hơn sao?
Ngô Vân nghe xong mọi người nói thầm, vẻ mặt khó chịu cúi đầu nói: "Vừa rồi không phải thiếu gia Sở cũng nói?"
Mọi người lại liếc Ngô Vân một cái, đó là Thượng Quan Sở được không? Anh ta thì không.
Mễ Lam Nhi thấy không khí có chút âm u, bất lực cười nói: "Tốt lắm, cám ơn mọi người, đuổi hắn đi đi!"
Mọi người không nghĩ tới Mễ Lam Nhi không hiểu ý tốt của họ, đều nhìn
Diệp Thanh Linh cùng Thượng Quan Sở. Thượng Quan Sở ngẩng đầu nhìn Diệp
Thanh Linh, biểu tình đừng nhìn anh, sao anh biết phải làm gì bây giờ.
Diệp Thanh Linh nhìn Mễ Lam Nhi cười nói: "Mễ Lam Nhi đã tỉnh, như vậy
chuyện của Tiền Nguyên vẫn là giao cho chính cô xử lý!" Một câu liền ném vấn đề trở lại, mọi người đều nhất trí với câu nói của Diệp Thanh Linh, ai cũng tỏ vẻ bội phục.
Mễ Lam Nhi biết nói như thế nào cũng nói không lại qua Diệp Thanh Linh, liền thay đổi đề tài, nói: "Có gì ăn không?"
"Có, có." Má Trương bỗng nhiên từ bên ngoài tiến vào, trên tay còn cầm
cái ấm, nói: "Ăn chút cháo, rất nhiều ngày rồi con không ăn cái gì, ăn
cháo giúp dạ dày thích ứng tốt hơn." Má Trương vừa nói vừa lấy ra bát
cháo đầy.
Mọi người thấy Má Trương cẩn thận đút cháo cho Lam Nhi, trong lòng thực cảm động, thật sự là nhà có người già như có của quý a!
Mễ Lam Nhi ăn cháo do Má Trương làm, cảm thấy ngọt ngào, cô nghĩ đến khoảng thời gian tốt đẹp ở cùng với mẹ.
Ngày hôm sau Mễ Lam Nhi quay về nhà họ Diệp, sau khi vào phòng, liền
nhìn thấy một bộ chăn đệm trải trên mặt đất, xoay người nhìn Tiền
Nguyên, nói: "Đây là của anh?"
"Đúng!" Tiền Nguyên gật đầu.
"Vì sao không ngủ trên giường?" Cô đều ở bệnh viện, anh không nhất thiết phải để giường không, còn mình ngủ sofa nha!
"Em không cho mà." Tiền Nguyên nói.
"Hình như từng có chuyện như vậy." Cô không cho? Mễ Lam Nhi nghĩ nghĩ,
đúng a! Cho đến bây giờ cô cũng không cho anh ngủ giường của cô, nhưng
là cô cũng không có ở nhà, anh còn nghe theo quy định của cô. Anh làm
như vậy là tôn trọng cô sao? Hay là ngu ngốc đây?
Tiền Nguyên nhìn cô, một lúc lâu sau nói: "Không có phòng, anh ngủ ngoài sofa, được không?" Tiền Nguyên sợ cô tức giận lại đuổi anh rời đi. Nhớ
đến lần trước bởi vì cha gọi điện thoại nói với cô những lời khó nghe,
anh cũng rất bất an.
"Tùy anh." Mễ Lam Nhi thản nhiên nói.
Tiền Nguyên nghe cô nói như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ.
Đối với Dịch Hiểu Huyên nói Diệp Thanh Linh cùng Trương Đình Đình gây
chuyện đánh cô, Thượng Quan Sở vẫn nhớ, sau khi Mễ Lam Nhi tỉnh lại liền trực tiếp đến nhà họ Diệp xử lý việc này.
Khi đến nhà họ Diệp, Khương Thừa mở miệng trước nói: "Thiếu Kiệt, giáo sư Chu đồng ý chữa trị cho Hiểu Huyên."
Dịch Thiếu Kiệt vừa nghe liền vui vẻ, nói: "Thật vậy sao?" Khương Thừa
cùng Chu Ngao gật đầu, anh ta xoay người nhìn sang Dịch Hiểu Huyên nói:
"Hiểu Huyên em được cứu rồi, được cứu rồi."
Dịch Hiểu Huyên vẻ mặt ngây ngô cười, nói: "Anh trai, không phải em vẫn khỏe sao? Vì sao muốn cứu em?"
"Khương Thừa không phải vẫn nói em bị bệnh sao? Bây giờ giáo sư Chu có ý muốn trị bệnh cho em, sau khi trị hết bệnh Hiểu Huyên sẽ càng thông
minh, càng hấp dẫn." Dịch Thiếu Kiệt động viên em gái, sợ cô lại chống
đối kịch liệt giống như lúc Khương Thừa chữa trị cho cô vậy. Dịch Thiếu
Kiệt nói xong liền dẫn Dịch Hiểu Huyên đến bên Khương Thừa.
Dịch Hiểu Huyên đột nhiên khóc lớn lên, "Em không muốn châm, em không muốn." Nói xong liền chạy như điên ra ngoài.
"Hiểu Huyên, Hiểu Huyên." Dịch Thiếu Kiệt kêu to, sau đó đuổi theo.
Trương Đình Đình nhìn hành vi lạ thường của Dịch Hiểu Huyên, lớn tiếng
kêu lên: "Dịch Hiểu Huyên, cô đừng giả ngu nữa." Biết hãm hại Thanh
Linh, cũng biết châm cứu là gì, người như vậy nếu là con ngốc, cô tin
mới lạ.
Dịch Hiểu Huyên nghe xong, sửng sốt, dừng lại vài giây, mới lấy lại tinh thần, tiếp theo lại cãi lộn.
Động tác khác thường vừa rồi của Dịch Hiểu Huyên mọi người đều thấy rõ,
thấy cô còn không ngừng tranh cãi ầm ĩ, Thượng Quan Sở nhíu mày, thản
nhiên nói: "Anh Sở giúp em trừng phạt, đánh người xấu, thế nào?"
Dịch Hiểu Huyên nghe xong quả nhiên không còn náo loạn, Thượng Quan Sở
lạnh lùng nhìn Dịch Hiểu Huyên, quay sang Dịch Thiếu Kiệt nói: "Thiếu
Kiệt, cậu muốn giáo sư Chu chữa trị giúp Hiểu Huyên sao?"
"Tất nhiên rồi." Đối với em gái trở thành bộ dáng một người ngây ngốc,
đến nay anh ta chỉ nghĩ là tâm bệnh, chỉ cần có một cơ hội, anh ta cũng
sẽ không bỏ qua.
"Cậu hỏi ý kiến bà nội cậu thế nào?" Thượng Quan Sở cười nói.
"Không có hỏi, thế nào bà nội cũng đồng ý." Dịch Thiếu Kiệt vẻ mặt nghi hoặc nhìn Thượng Quan Sở.
Nghe đến đó Diệp Thanh Linh mở miệng, "Bà nội anh sẽ không đồng ý." Bởi
vì lần trước bọn họ đến đó tìm Khương Thừa, là bà nội đến hỏi Hiểu
Huyên, hơn nữa vừa hỏi liền có đáp án. Cô có thể kết luận, bà nội có lẽ
đã sớm biết Dịch Hiểu Huyên giả bộ bị bệnh.
"Vì cái gì?" Dịch Thiếu Kiệt không hiểu nên hỏi.
"Rất đơn giản, Hiểu Huyên căn bản là không có bệnh." Diệp Thanh Linh
khẳng định nói ra những lời này. Mặc