
nhân? Chỉ
cần chỉ ra chỗ nào có yêu hình yêu tích, ai nghe thấy thế mà không hoang mang lo sợ, toàn lực phối hợp?
“Còn không mau đi?” Lông mày Thu Hàn Nguyệt xếch ngược lên, “Bắn tên!”
“Ha ha ha, đám tạp mao lão đạo thích nhúng mũi vào chuyện thiên hạ,
các ngươi muốn cứu đám phàm nhân ngu xuẩn kia, đáng tiếc người ta lại
chẳng thèm, sao các ngươi không nghĩ xem, lũ phàm nhân ngu xuẩn ấy làm
sao có thể nhìn thấy tôn thân của ông nội bay chứ? Ông nội bay phải đi
đây, đám tạp mao lão đạo các ngươi cứ ở đó mà đợi chết!” Một tràng cười
chế nhạo vang lên, sau đó luồng ánh sáng trắng bay thẳng lên không,
nhanh chóng biến mất.
Đám đạo sĩ thấy vậy, vội vàng tản ra: “Yêu nghiệt chạy rồi, mau đuổi theo!”
Tên đạo sĩ cầm đầu chau mày, ánh mắt nhìn Thu Hàn Nguyệt vẫn chất
chứa nghi ngờ, nhìn chằm chằm hắn không chớp mắt, rõ ràng không coi trò
của Túc Hao ra gì, khum tay đáp: “Thành chủ đại nhân, có duyên hẹn gặp
lại!”
Thu Hàn Nguyệt nhướng cao mày, tâm tư lay động, không thể quyết định
được mình nên quản hay không quản. Không quản, nếu con hổ trắng đó có
làm sao, bỗng dưng y lại được tiếng hy sinh vì Linh Nhi, hắn tuyệt đối
không bao giờ chấp nhận để bất kỳ người đàn ông nào khác có được danh
tiếng ấy; còn quản, thì lại phải tìm cách để thu hút sự chú ý của đám
đạo nhân về mình, mà như thế sẽ làm phiền Linh Nhi, khiến con hổ trắng
kia uổng công ra mặt lần này?
“Không cần lo lắng.” Một giọng nói nhẹ nhàng lướt vào tai hắn. “Thế
tử Hổ tộc khi gặp nguy sẽ có ngũ hổ thượng tướng bảo vệ, đám đạo nhân
kia không đả thương được y đâu.”
Hắn quay người lại, quan sát người đàn ông tướng mạo bình thường, cách ăn vận như một viên ngoại trước mặt: “Bách Diêu?”
Người đó cười cười: “Coi như ngươi cũng có chút tinh tường.”
“Quả nhiên huynh đến thật.”
“Không chỉ mình ta đến, gia mẫu gia muội cũng đều đến cả.”
Hắn sững người: “Gia mẫu? Mẫu thân của Linh Nhi?”
“Đúng thế.” Nụ cười của Bách Diêu như có ý trêu chọc, như biết rằng tin này sẽ khiến người đứng trước mặt kia lo lắng.
“… Ở, ở đâu?” Hắn chỉnh sửa y phục, mũ mã, đứng nghiêm chờ đợi.
“Đi thăm Linh Nhi rồi.”
“Việc này…” Hắn có phần bối rối, vội vàng cất bước: “Ta tới chào nhạc mẫu.”
Bách Diêu cười dùng mắt tiễn hắn. Trong mắt của người huynh trưởng
mới gả ái muội đi này, sự thấp thỏm không thể che giấu được của em rể
còn đáng giá gấp trăm nghìn lần so với nghi thức hôn lễ long trọng ngày
hôm nay. Chút không cam tâm tình nguyện cuối cùng, cũng đã tan tành mây
khói.
Trong Quan Nguyệt lâu, lúc này đang rộn rã tiếng cười, không khí vô cùng náo nhiệt.
“Mẹ, mẹ xem mẹ xem, đầy là quần áo đẹp mà ca ca tặng cho Linh Nhi đấy!”
“Nhị tỷ, tỷ xem tỷ xem, đây là giày đẹp mà ca ca tặng cho Linh Nhi đấy!”
“Tam tỷ, tỷ xem tỷ xem…”
“Tứ tỷ…”
“Ngũ tỷ…”
Linh Nhi đi lại không ngừng, miệng cũng nói không ngớt, giống như con bướm dang rộng đôi cánh bay lượn, như con chim lích chích reo vui, chia sẽ từng món đồ yêu thích của mình với những người thân yêu, nụ cười
tươi tắn trên khuôn mặt, khiến nguyệt thẹn hoa nhường.
“Linh Nhi.” Một phụ nữ xinh đẹp tóc vấn cao, giơ tay giữ nàng lại,
rồi kéo nàng vào lòng thơm một cái. “Mẹ thấy rồi, từ đồ ăn tới đồ chơi,
từ đồ mặc cho tới đồ độ con đều dùng những thứ tốt nhất, ca ca của con
rất thương con.”
“Mẹ, không phải chỉ thế này thôi mẹ đã ‘duyệt’ hắn rồi đấy chứ?” Bên
cạnh, thiếu nữ áo tím với đôi mắt sáng hàm răng trắng kêu lên ngạc
nhiên.
“Linh Nhi đẹp như thế, cho dù là người đàn ông nào nhìn thấy, cũng sẽ cố gắng tận tâm lấy lòng muội ấy. Những thứ vật ngoài thân này có thể
chứng minh được điều gì?”
Thiếu nữ áo vàng, xinh đẹp tươi tắn gật đầu nói tiếp: “Tứ tỷ nó đúng, với ngoại hình của Linh Nhi nhà chúng ta, thì tên đàn ông háo sắc nào
mà không tìm cách lấy lòng? Nhưng dung mạo, gia thế và tiền tài lợi lộc
của một người đàn ông không thể thay thế cho sự chân thành, nhìn anh rể
ba đấy, mặc dù bình thường tới mức nhìn đâu cũng thấy, nhưng sự lương
thiện hồn hậu, tình cảm sâu đậm của huynh ấy, ai có thể bì?”
“Theo con thấy, người đàn ông này đối với Linh Nhi không phải chỉ là
sự ham sắc mê hương nhất thời.” Thiếu nữ áo xanh nhìn quanh rồi lên
tiếng. “Trong căn phòng này, chỗ nào cũng ghi dấu ấn của Linh Nhi, một
người đàn ông tình nguyện bài trí căn phòng theo sở thích của thê tử,
không phải chỉ đơn thuần là để lấy lòng đâu.”
“Mẹ, mẹ thấy thế nào?” Bách Tước Nhi hỏi.
Người phụ nữ xinh đẹp kia mỉm cười, hiền lành nhìn khuôn mặt yêu kiều của cô con gái nhỏ, trầm ngâm không nói.
“Tiểu tế Thu Hàn Nguyệt, xin bái kiến nhạc mẫu.”
“Vào đi.”
Nghe thấy bên ngoài có tiếng bái chào cung kính, mấy nữ nhân trong
phòng đều khẽ cười thầm. Trùm lại khăn hỷ lên đầu cho Linh Nhiấn nàng
ngồi lại giường, quyền lợi của phu quân người ta sao các nàng dám tước
đoạt chứ. Sau đó, bốn người con gái đứng sau mẫu thân, bày xong nghi
thức tam đường hội thẩm, mới lên tiếng mời người ngoài vào cửa.
Đợi Thu Hàn Nguyệt vào trong, vén vạt áo bào lên, quỳ xuống dập đầu,
các cô gái lại cất tiếng cười khúc khích, những lời hà k