
, không phải đại ca, mà là ‘Bạch Hổ ca ca’, ‘Bạch Hổ ca ca’, tiếng gọi ấy khiến người ta nghe mà
như tê dại ngay tại chỗ, ha ha…”
Đây là sau trận đấu thứ hai, Bạch Hổ ngồi dựa vào dưới một gốc cây mà thở rồi dùng lời lẽ để tấn công Thu Hàn Nguyệt.
Thu Hàn Nguyệt sao lại không biết đây là chiêu thức bỉ ổi của y chứ?
Nhưng, mỗi lần nghĩ đến bộ dạng đáng yêu đó của Linh Nhi lại khiến trái
tim hắn nhói đau, bản thân hắn vĩnh viễn không bao giờ được tận mắt
chứng kiến, và thế là lại bắt đầu tấn công.
“Tên họ Thu kia, ngươi có biết trò mà Linh Nhi thích chơi nhất là gì
không? Nàng thân hồ, ta hình hổ, nàng thích cưỡi trên cổ ta, ta đưa nàng đi chơi khắp núi Phi Hồ, ha ha ha…”
Đây là những lời công kích của Bạch Hổ đối với Thu Hàn Nguyệt sau trận đại chiến thứ ba.
Lần này, Thu Hàn Nguyệt quay người bỏ đi, Bạch Hổ chạy đuổi theo cố ý phá lên cười.
“Thành chủ, chẳng bao lâu nữa là đến ngày đại hôn rồi, vết thương
trên mặt ngài càng ngày càng nhiều, phải làm thế nào đây? Mau tìm đại
phu tới chữa trị đi, lẽ nào người muốn mang cái mặt đầy thương tích thế
kia ra bái đường?”
Chuẩn bị đại hôn cho thành chủ nhiều việc bận rộn, trong phủ có Ngụy
Di Phương toàn tâm toàn ý lo liệu, ngoài phủ có Nam Trung phụ trách,
nhưng thời gian này trên mặt thành chủ bỗng dưng xuất hiện rất nhiều
thương tích, mà càng gần ngày đại hôn thì vết thương lại càng nhiều,
không khỏi khiến lão quản gia một lòng trung thành với chủ nhân cảm thấy lo lắng, cứ bám riết Thu Hàn Nguyệt khẩn cầu.
Thu Hàn Nguyệt mặt đầy thương tích, nhấm nháp trà ngon, không giận
không cười, duy trì vẻ thâm sâu khó dò ở mức độ cao nhất, “Những việc
này Hàn Nguyệt sẽ tự lo liệu, Trung thúc chỉ cần quan tâm chu đáo đến
những việc kia là được rồi…”
“Lão nô quyết không quên chính sự, nhưng thương tích của thành chủ là chính sự của chính sự, ngài…”
“Bên kia, có động tĩnh gì không?” Thu Hàn Nguyệt đột nhiên hỏi.
“Bên kia?” Nam Trung ngẩn người.
“Đúng, chính là bên kia.” Thu Hàn Nguyệt đặt chung trà xuống, ngước mắt lên, ánh mắt điềm tĩnh.
Sắc mặt Nam Trung bỗng có vẻ căng thẳng, ngần ngừ hồi lâu, mới đáp:
“Thành chủ yên tâm, lão nô sẽ không để bất cứ ai phá hỏng ngày vui của
thành chủ.”
“Đương nhiên là ta tin Trung thúc, nhưng thúc cho rằng cho tới tận hôm nay, họ vẫn còn nghe được lời khuyên nhủ của thúc sao?”
“Lão nô…”
“Bất luận thế nào, phải luôn thận trọng. Vì Trung thúc, cần nhịn bao nhiêu ta cũng nhịn đủ rồi.”
“Lão nô hiểu.” Nam Trung cúi đầu, vẻ hổ thẹn cùng cảm kích xuất hiện
trên mặt hắn. “Lão nô toàn tâm toàn lực, cũng sẽ không để bọn họ làm hại thành chủ, hại phu nhân…”
Thu Hàn Nguyệt cười nhạt: “Bao nhiêu năm qua rồi, tốt nhất họ nên
thông minh hơn, Trung thúc phải hiểu là, nếu họ đám động đến Linh Nhi,
bổn thành chủ sẽ như thế nào chứ? Nếu thật sự có ngày ấy, bổn thành chủ
đành phải xin Trung thúc lượng thứ trước thôi.”
Phủ Khánh Vương. Thành Triệu Ấp.
“Đại hôn? Ngày đại hôn của Thu Hàn Nguyệt?” Người nói là tiểu vương
gia Nghiệm Triều Tông của Khánh Vương phụ, người này vốn đang tâm trạng
vui vẻ cắt cành tỉa lá, nghe tin một người bạn vừa đưa đến, mặt mày sa
sầm. “Tin tức có đáng tin không?”
Người bạn đáp: “Đương nhiên là chính xác. Ngài cũng biết quan hệ của
ta và Trung Chính Hầu phủ rồi đấy. Hôm nay ta tới đó thăm tỷ tỷ, nghe
Kha lão hầu gia dặn tổng quản trong phủ chuẩn bị quà mừng đưa đến thành
Phi Hồ, chúc mừng ngày đại hôn của thành chủ.”
“Hắn muốn tổ chức hôn lễ? Hắn dám?”
Người bạn đó tát nước theo mưa: “Nói cũng phải. Trước kia khi đại
quận chúa mất, phủ Khánh Vương chấp nhận lời hòa giải của hoàng thượng
mà tình nguyện ém chuyện này đi, điều kiện là vị trí chính thê của Thu
Hàn Nguyệt mãi mãi dành cho đại quận chúa, nay hắn dám khua chiêng gõ
trống nghênh ngang lấy vợ, hắn tưởng phủ Khánh Vương ta không còn ai nữa hay sao?”
“Thế sao?” Nghiêm Triều Tông cười nhạt. “Ta sẽ cho hắn biết phủ Khánh Vương có còn người nữa hay không!” Cây kéo cắt hoa chớp lia lịa, từng
mảng hoa lá cành cây lũ lượt rơi xuống. Một cơn gió thổi qua, cuốn tất
cả đi.
Nghe nói có người đánh tới tận cửa phủ hòng cướp dâu, Ngụy Di Phương
thực sự đã rất hào hứng vui mừng. Là người bạn thân chơi với Thu Hàn
Nguyệt từ thưở còn quấn tã, nàng ta sớm đã coi việc Thu Hàn Nguyệt bị ăn đòn là việc đại sự đã mong chờ từ lâu rồi. Huống hồ, người tìm tới tận
phủ gây chuyện này, dù luận về tướng mạo hay khí thế đều có thể coi là
một chín một mười so với Thu Hàn Nguyệt, sao có thể khiến người ta không mong chờ?
Nhưng mấy ngày sau đó, nàng ta cuối cùng cũng thất vọng.
“Thu Hàn Nguyệt, ngươi đúng là tên đại giảo hoạt, ngươi cố ý tỏ ra
yếu thế, để ngày đại hôn cận kề, khiến người ta ngủ quên trên chiến
thắng nhỏ bé, mà không thể phá hoại hôn lễ, tên tiểu tử ngươi chính là
có chủ ý đó phải không?”
Thu Hàn Nguyệt điềm đạm liếc nàng ta một cái, không gật đầu, cũng chẳng lắc đầu.
“Người đó rõ ràng thật uổng phí khuôn mặt đẹp, sao đến điểm này cũng
không nhìn ra chứ? Để mặc cho ngươi giở trò, thế mà hắn không phát giác
chút nào sao?”