
gian nhàn tản, Diệp Phiên Nhiên
tranh thủ xuống bếp trổ tài hầm canh. Nếm thử gia vị món ăn, Dương Tịch phát
hiện ra, khoảng thời gian bốn năm qua, Diệp Phiên Nhiên từ một cô gái chân yếu
tay mềm, chẳng biết thế nào là dầu củi gạo muối, vậy mà giờ đây đã trưởng thành
trở thành, một cô gái hiền thục có thể chường mặt ra ngoài phòng khách, lăn xả
vào bếp. Anh rất vui khi thấy sự chững chạc của cô, nhưng cũng lấy làm tiếc
rằng, sự chững chạc đó hoàn toàn không có phần tham dự của anh.
Dương Tịch không giỏi tài
nghệ bếp núc nên chỉ phụ trách rửa bát và lau nhà. Hai người cùng nhau phân
công công việc khá thú vị hài hòa. Sau bữa cơm tối là khoảng thời gian thoải
mái ấm cúng nhất. Ti vi bật trong phòng khách, hai người ôm nhau ngồi trên ghế
sofa, thi thoảng tán gẫu cùng nhau. Truyền hình phát sóng tiết mục nghệ thuật,
phim truyền hình hay tin tức kinh tế tài chính thì cả hai đều chẳng so đo, chỉ
lẳng lặng hưởng thụ khoảnh khắc ngọt ngào bên nhau.
Diệp Phiên Nhiên cảm
thấy, bọn họ không giống đôi tình nhân cửu biệt trùng phùng, trái lại hệt như
một đôi vợ chồng son ân ái, ẩn sâu trong những giây phút khoảnh khắc đời thường
là một tình yêu chân thành. Khi cô nói điều này với Dương Tịch thì anh nheo
mắt, ánh mắt dừng lại trên gương mặt cô, anh nói: “Chẳng lẽ em đang muốn ám
hiệu với anh rằng phải mau chng cầu hôn em ư?”
Diệp Phiên Nhiên gật gù,
đùa nghịch ngón tay anh, nói hàm hồ: “Chung Ni nói với em rằng, ở Nam Kinh anh
nói với nó là anh muốn làm anh rể của nó…”
“Phiên Phiên!” Bàn tay
anh vòng quanh vòng eo cô, bất giác siết chặt hơn: “Anh đã nói rồi, đã nói từ
rất lâu rồi, rằng vừa tốt nghiệp đại học xong chúng mình kết hôn! Khi đó, anh
cứ ngỡ rằng kết cục của bọn mình chính là hôn nhân, tất cả những giấc mộng của
anh, những hoạch đều chỉ xoay quanh chuyện này, anh đã coi em là người bạn đời
của anh từ lâu. Chia tay em là một việc nằm ngoài dự tính của anh. Anh phẫn nộ
tức giận, phiền muộn chán chường, một thời gian rất lâu vẫn không bước ra khỏi
bóng tối, thậm chí còn đánh mất cả mục tiêu sống…”
“Đừng nói nữa!” Diệp
Phiên Nhiên giơ tay, che miệng anh lại: “Đừng nhắc đến những chuyện không vui
trước kia nữa. Thực ra, chia tay với bọn mình mà nói chưa chắc đã là chuyện
không tốt. Nếu như năm đó chúng mình tiếp tục bên nhau, nói không chừng cả hai
đều cảm thấy mệt mỏi, chán ghét nhau, ngày nào cũng cãi nhau, dù cho miễn cưỡng
kết hôn thì giờ cũng đã trở thành đôi vợ chồng bất hạnh.”
“Nói vậy thôi, nhưng cảm
giác đau đớn tan nát cõi lòng, anh không muốn gánh chịu thêm lần nữa!” Dương
Tịch nhấc tay cô đặt trên lồng ngực mình: “Nơi đây từng bị thủng một lỗ, em có
biết hay không?”
Diệp Phiên Nhiên khẽ rùng
mình trước ánh mắt đau đớn khổ sở của anh. Người đàn ông này, dành cho cô thứ
tình cảm sâu nặng mà mãi tận hôm nay cô mới thực sự hiểu ra. Yêu càng sâu đậm
thì nỗi đau khổ càng sâu sắc, bản thân cô chẳng hề quá đỗi xinh xắn, cá tính
không có gì nổi bật, chẳng hề có nhiều tài cán, cũng không phải xuất thân trong
gia đình danh giá, vậy mà tình yêu anh dành cho cô sâu sắc và bền lâu đến vậy.
Những người quen biết
Dương Tịch đều nói anh thông minh, thực ra trong chuyện tình cảm, anh chính là
kẻ ngốc nghếch si tình.
“Xin lỗi anh!” Cô áp mặt
vào lồng ngực anh, khẽ khàng khép hờ mắt, lắng nghe nhịp đập con tim anh qua
lớp vải bông chiếc áo ngủ: “Thành thật xin lỗi anh, nếu như lúc đầu em dũng
cảm, tự tin hơn một chút thì…”
Anh siết chặt vòng eo cô,
thỏa sức ngửi mùi hương thoang thoảng từ mái tóc cô, giọng nói vỡ vụn mơ hồ:
“Phiên Phiên à, anh rất ích kỷ, anh mãi mãi không thể làm được như lời em nói
thời trung học năm thứ ba, trông thấy em đem lòng yêu người khác anh cũng phải
mỉm cười chúc phúc em và kèm theo câu nói “Mong rằng sau này em sẽ hạnh phúc”.
Biết tin em có bạn trai, trong lòng anh mong mỏi rằng em không hạnh phúc, chí
ít là không hạnh phúc như khoảng thời gian em ở bên anh. Anh chẳng cách gì nhẫn
nhịn được chuyện em có người khác thay thế vị trí của anh trong lòng
Cô choàng mở mắt, ngước
mặt lên nhìn Dương Tịch, nói: “Em cũng không làm được! Ban đầu cứ ngỡ anh và
Chung Ni ở bên nhau, em tưởng chừng như mình đau đớn không muốn sống nữa, sợ
trông thấy gương mặt vui cười hạnh phúc của cô ấy. Trong chuyện tình yêu, em
cũng chẳng vĩ đại hơn anh là bao!”
“Vậy bọn mình quả là một
đôi trời sinh!” Dương Tịch chợt cười nhăn nhở, cúi đầu trao cô nụ hôn, làn môi
ấm áp nóng bỏng lướt qua bờ môi cô và gò má, chạy thẳng dài mãi tận vùng cổ
trơn bóng láng mịn.
Diệp Phiên chẳng hề ngăn
cản anh, để mặc ngón tay linh hoạt của anh tháo cởi khuy áo ngủ. Kể từ sau khi
hai người hòa hợp lại với nhau, đêm nào anh cũng qua đêm tại đây, đầu kề má ấp,
gắn bó keo sơn.
Anh tắt ti vi bằng chiếc
điều khiển, ra hiệu cô ngồi lên đầu gối anh, đưa tay tháo gỡ ruy băng của cô,
xõa tung mái tóc dài bóng mượt. Anh chụp lấy lọn tóc ẩm ướt của cô đưa lên
trước mũi, nói: “Thơm quá!”
Cô vừa tắm xong, khắp
người là hương thơm tươi mát, làn da sau khi tắm gội trở nên mềm mạ