
ừ tốn rõ ràng
nói: “Sao lại không nhớ chứ? Những chuyện trước kia, chẳng có chuyện nào là anh
không nhớ cả.”
Bàn tay Diệp Phiên Nhiên
đặt trong lòng bàn tay anh trong giây lát thì cô khẽ rụt lại, nói: “Đưa ví tiền
của anh cho em!”
“Làm gì?” Dương Tịch hỏi,
thấy cô không đáp trả, anh thật thà lôi chiếc ví từ trong túi ra, đưa cho cô.
Diệp Phiên Nhiên mở chiếc
ví ra, quả nhiên trông thấy bức ảnh đó, đằng sau biết “Dương Tịch và Diệp Phiên
Nhiên, 1314”. Đó là bút tích của Dương Tịch nhưng đều đã mơ hồ nhìn chẳng rõ
ràng nữa.
Cô lôi chiếc bút nước từ
trong túi xách của mình, viết lại hàng chữ đó, từng đường từng nét viết lại rõ
ràng, sau đó nhét bức ảnh trở lại ví. Ngẩng đầu, đối mặt trước đôi con ngươi
đen láy ngập tràn tình cảm, cô nói: “Đừng vứt bỏ nó nhé!”
Dương Tịch không nói lời
nào, vẫn tiếp tục nắm chặt tay cô, anh nắm quá chặt đến mức cô có thể cảm nhận
được cơn đau đớn khẽ khàng.
Sau bữa cơm tối, bọn họ
ra bờ sông, tay trong tay chậm rãi cất bước đi dạo trên con đê dài thăm thẳm.
Ánh đèn rực rỡ hai bên bờ sông, phản chiếu trên bề mặt nước đen nhánh sáng bóng
như gương làm tôn thêm vầng trăng sáng vằng vặc trên bầu trời khuya. Vẻ đẹp âm thầm
lặng lẽ này khiến người ta bất chợt có cảm giác mừng rỡ xuýt xoa trầm trồ: “Đêm
nay là biết đêm nào, mà em mừng rỡ xiết bao gặp chàng!”[13'>
“Dương Tịch, đỡ em một
tay!” Diệp Phiên Nhiên phá tan bầu không khí lặng lẽ. Dương Tịch vẫn lặng lẽ
trầm ngâm suốt từ khi bước ra khỏi nhà hàng, nghe cô gọi, anh ôm lấy eo cô, cả
người ngồi xuống bên bờ đê, đôi bàn chân chao đảo loạng choạng, anh nói: “Tình
cảnh này khiến anh sực nhớ đến câu thơ của Tô Đông Pha.”
“Nguyện gắn bó bên nhau
đất trời vĩnh cửu, gửi gắm nỗi nhớ nhung qua ánh trăng nghìn trùng xa cách.”
Dương Tịch thấp giọng ngân nga.
Cô khẽ gọi anh: “Có phải
anh có điều gì muốn nói với em không?” Cả buổi tối nay, dáng vẻ trầm ngâm khó
hiểu, sự đấu tranh giằng xé cùng sự chần chừ lưỡng lự đều hiện ngay trên khuôn
mặt anh.
Dương Tịch ngẩng đầu nhìn
cô, vẻ mặt nghiêm túc: “Phiên Phiên, em thực sự đã sẵn sàng chưa? Em muốn ở bên
anh chứ?”
Diệp Phiên Nhiên nheo đôi
mắt lộ dáng vẻ mơ màng.
“Trước khi từ Mỹ về, anh đã
tự nhủ với chính mình.” Dương Tịch nghiêm túc nhìn cô chăm chú: “Người anh cần
không chỉ đơn thuần là người yêu mà còn là người vợ có thể cùng anh chia sẻ
đắng cay ngọt bùi, cùng kề vai sát cánh bên anh suốt cả cuộc đời, bất kể gặp
phải trắc trở khó khăn gì thì người đó vẫn sẽ ở bên anh, mãi mãi không lùi
bước. Bởi lẽ chúng ta đều chẳng còn trẻ trung nữa, còn có thể chịu đựng trắc
trở bao nhiêu năm nữa đây? Anh không muốn chịu đựng sự xa cách biệt ly và đánh
mất em thêm một lần nữa!”
Đáy mắt Diệp Phiên Nhiên
chợt hấp háy vẻ xúc động cùng sự kinh ngạc. Lời nói đơn sơ mộc mạc của Dương
Tịch hàm chứa nỗi đau đớn đến sâu sắc. Chia tay nhau bốn năm, những đau thương
cùng dằn vặt mà anh chịu đựng tuyệt nhiên không ít hơn cô là bao. Thứ anh cần
không chỉ là lời thề non hẹn biển son sắt mà còn cả sự kiên định, vững chắc
cùng lòng dũng cảm của cô.
“Phiên Phiên, em làm được
chứ?” Dưới ánh trăng sáng trong như nước, anh khoác vai cô, ánh mắt khẩn khoản
nhìn côDiệp Phiên Nhiên chìa ngón tay thon dài xoa vầng trán rộng, sống mũi cao
cùng làn môi mềm mại của anh rồi dừng lại trước chiếc cằm hình vòng cung thanh
thoát xinh xắn, đôi mắt cô và anh nhìn nhau, ánh mắt chứa chan vẻ cứng rắn mà
dịu dàng.
“Cuộc sống có rất nhiều
điều không như ý muốn, bao gồm cả những trắc trở và khó khăn mà chúng ta không
thể nào lường trước được. Thế nhưng, nếu như em đã chọn anh, người em yêu là
anh, thì em phải dũng cảm đối mặt với sự thật, không nề hà khó khăn, dù cho con
đường dài phía trước với trăm ngàn gian khổ hiểm nguy em cũng nguyện nắm tay
anh cùng nhau bước đi. Bởi lẽ cuộc sống không có anh, với em mà nói, chỉ là bãi
đất sa mạc hoang vu.”
Dương Tịch trố mắt nhìn
cô, hệt như đang nhìn một người xa lạ. Thật khó mà tin được những lời lẽ này
được thốt lên từ chính miệng cô. Anh hoàn toàn không quen biết Diệp Phiên Nhiên
đứng trước mặt anh với cá tính chân thành, dũng cảm thẳng thắn nhưng lại càng
thu hút anh, khiến anh xao lòng.
Bàn tay anh khẽ dùng sức,
cô khẽ nghiêng người, làn môi anh khẽ chạm vào môi cô, nỗi xúc động cùng niềm
mê muội, tất thảy đều hòa thành những nỗi niềm yêu thương ngập tràn lẫn nỗi đau
xót đến ngọt ngào.
Anh yêu cô, vốn dĩ không
nên để cô gánh chịu nỗi khổ sở ấm ức.
Hạnh phúc đến rất nhanh,
không thể tưởng tượng nổi, khiến Diệp Phiên Nhiên mãi một lúc sau vẫn chẳng tài
nào tin được.
Bởi lẽ họ đã từng lạc mất
nhau, càng quý trọng nhau, trân trọng nhau hơn nữa, dường như chính là để bù
đắp lại khoảng thời gian bốn năm lãng phí. Họ ngày càng ngọt ngào ngày càng hòa
hợp nhau hơn cả trước kia. Có đôi lúc, không cần nói gì, chỉ cần ánh mắt lướt
qua, cũng đã đủ hiểu đối phương đang nghĩ gì.
Những khi Dương Tịch
không đi công tác, hàng ngày đều lái xe đưa đón Diệp Phiên Nhiên đi làm, cùng
nhau ra ngoài dùng bữa tối. Nếu như có thời