
ốn
mãnh liệt, ánh mắt trong veo đang chuyển động, miệng thở gấp gáp, kèm theo vẻ e
ấp xấu hổ.
Dương Tịch vốn chủ định
mọi việc diễn ra trong dịu dàng nhưng đầu óc anh đã không thể nào kiểm soát
được cơn đói khát xác thịt như chú ngựa bất kham muốn lao vút ra ngoài. Anh gần
như thô bạo xé toạc áo cô, làn môi anh lướt nhanh như cơn mưa gió trên từng thớ
da thịt cô… Diệp Phiên Nhiên sao có thể chống chọi trước sự khêu gợi của anh,
cô bất giác khẽ khàng cất tiếng rên rỉ, si mê đắm say, mặc sức để tâm hồn mình
phiêu du tiêu tán.
“Phiên Phiên, nói rằng,
em yêu anh đi!” Đôi tay anh di chuyển trên thân thể cô, đôi môi chuyển trên
thân thể cô, đôi môi dán trên thùy tai cô, đáy mắt đen nhánh sâu thẳm như muốn
thiêu cháy sự cuồng nhiệt cùng những tình cảm mãnh liệt.
“Em yêu anh!” Cô cắn môi,
giọng nũng nịu trầm khàn, mang theo sức quyến rũ mê hoặc lòng người.
Dương Tịch lấy tay nâng
eo cô lên, nhanh chóng và mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể cô. Diệp Phiên Nhiên
gần như choáng váng, ngón tay cô cấu sâu trên sống lưng dài vững chãi của anh,
ngỡ rằng mình sắp bị anh làm tan chảy ra.
Hai người đắm chìm trong
cơn phóng túng tình cảm quên cả bản thân mình. Mãi tận phút cuối cùng, anh cất
giọng rên rỉ một tiếng, giải phóng tất thảy sự hoan hỉ nhiệt tình trước cơn co
quắp run rẩy của cô.
Thể lực anh hao cạn kiệt,
toàn thân ướt sũng mồ hôi, gục người trước bầu ngực mềm mại của cô, hồi lâu sau
anh nói: “Phiên Phiên, anh cũng yêu em, vẫn mãi yêu em!”
Cô mỉm cười nhấc mặt lên
nhìn thẳng vào mắt anh: “Dương Tịch, chúng mình lại ở bên nhau, không bao giờ
xa nhau nữa!”
Dương Tịch sửng sốt trong
giây lát, chẳng nói chẳng rằng, đưa tay ra ôm chặt cô vào lòng.
Hai người lặng lẽ ôm lấy
nhau một lúc thì Diệp Phiên Nhiên hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Dương Tịch ngước mắt nhìn
chiếc đồng hồ quả lắc treo tường, ánh mắt nhập nhèm mơ hồ, bởi lẽ trong mắt anh
hiện lên làn nước mắt.
Cuối cùng thì Diệp Phiên
Nhiên vẫn muộn giờ làm, không kịp tham dự cuộc họp sáng định kỳ.
Không những bị bác Tổng
phê bình mà tiền thưởng chuyên cần tháng này cũng đi tong, vậy mà cô chẳng tỏ
vẻ chán chường chút nào, gương mặt cả buổi sáng ánh lên nụ cười mỉm kỳ lạ, vẻ
mặt bối rối, thường thẫn thờ thất thần nhìn điện thoại.
Mạc Kỳ ngồi đối diện cô
ngẫm đi nghẫm lại cảm thấy rất lạ xưa nay luôn tỉnh táo bình tĩnh, rất hiếm khi
để lộ cảm xúc trên gương mặt, vậy mà, giờ đây, sắc mặt vui tươi sống động,
khiến cô lấy làm khó hiểu.
Nhân lúc Diệp Phiên Nhiên
đi rửa tay, Mạc Kỳ nhấc lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn làm việc, tùy ý mở
vài tin nhắn ra xem, lòng bối rối như tơ vò. Diệp Phiên Nhiên trong giờ làm
việc dám nhắn tin thân mật với trai, giờ ăn trưa nhất định phải tra khảo cô ấy
mới được!
“Diệp Phiên Nhiên, mình
hỏi cậu, có phải có bạn trai rồi không?” Tại phòng ăn của nhân viên, Mạc Kỳ
bưng khay cơm ngồi xuống trước mặt Diệp Phiên Nhiên: “Không được nói di mình
đâu nhé!”
Diệp Phiên Nhiên vội vàng
khai báo: “Đúng vậy!
“Đáng tiếc quá, mình còn
định giới thiệu tên bạn nối khố của bạn trai mình cho cậu!” Mạc Kỳ vội chuyển
đề tài: “Bọn cậu quen nhau thế nào? Coi mắt hay là tình cờ gặp trên phố, yêu
ngay từ cái nhìn đầu tiên?”
“Tình cờ gặp trên phố,
yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên?” Diệp Phiên Nhiên cười: “Cậu nhiễm tiểu thuyết
ngôn tình nặng rồi hay sao?”
“Mẫu người con gái sống
khép kín nội tâm như cậu, ngoài hai kiểu vừa nói trên thì lấy đâu ra thứ tình
yêu chớp nhoáng như thế chứ?” Mạc Kỳ phát huy đầy đủ trí tưởng tượng: “Đúng
rồi, lần trước trên mục quảng cáo tờ báo chiều, nhân dịp Lễ Tình nhân, có tổ
chức một buổi tiệc thành phố, chính là đại hội xem mắt tập thể. Lúc đó, cậu xem
rất chăm chú, chẳng lẽ nhân dịp cuối tuần lén lút đi báo danh tham gia hay
sao?”
“Anh ấy là bạn thời trung
học, cũng là mối tình đầu của mình.” Diệp Phiên Nhiên thật thà trả lời, Mạc Kỳ
là mẫu người bám dai bám dẳng, nếu không nói chân tướng sự thật, sau này đừng
hòng có những ngày tháng yên ổn, rồi cũng sẽ bị cô ta phiền nhiễu đến chết mất.
“Là anh chàng thời đại
học ấy à?” Mạc Kỳ sực nhớ bạn trai Giang Tuấn từng nhắc đến người này. “Rất
cao, rất bảnh trai, trước khi tốt nghiệp đại học chia tay phải không?”
“Cậu cũng ư?” Diệp Phiên
Nhiên rất đỗi ngạc nhiên.
“Mình nghe Giang Tuấn
nói, anh ấy và cậu là bạn cùng Đại học N!” Mạc Kỳ nói: “Bọn cậu gương vỡ lại
lành, nối lại tình xưa rồi sao?”
Diệp Phiên Nhiên gật gù,
lúc này, chiếc điện thoại trong túi cô báo hiệu tin nhắn đến.
Mạc Kỳ tò mò xúm lại xem,
thấp giọng đọc ngân nga: “Nửa tiếng sau giờ cơm, em phải nhớ uống thuốc. Bệnh
cảm còn chưa khỏi hẳn, không được ăn dầu mỡ và những món cay đâu nhé!”
“Trời ạ!” Cô vừa lắc đầu
vừa kinh ngạc: “Một buổi sáng mà gửi hơn chục tin nhắn, sao chịu nổi chứ?”
Mạc Kỳ nói giọng lớn
tiếng, đồng nghiệp ngồi bàn bên cạnh, ai nấy đều quay đầu lại nhìn. Diệp Phiên
Nhiên ngượng ngập vô cùng, cô cúi đầu nhấc lấy bát canh hòng che đậy một nửa
gương mặt ửng đỏ.
Trước khi tan sở, cô lại
nhận được tin nhắn của Dương Tịch: “Tan sở chưa e