
bên kia đường,
dáng người cao lớn, vạt áo gió màu xám khẽ tung bay phấp phới trong làn gió.
Cô nép mình vào chiếc dù,
ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Anh đến lúc nào vậy? Sao không gọi điện thoại cho
em?”
“Anh cũng vừa mới đến, đỗ
xe ngay dưới công ty em, thấy đèn trong văn phòng em tắt ngúm, anh biết em đã
xong việc!” Anh giơ bàn tay kia ôm lấy bờ vai cô, khẽ dịch sát chiếc dù về phía
cô.
Ngồi vào trong xe, Dương
Tịch không vội khởi động máy, mà hỏi cô: “Em ăn gì chưa?”
“Chưa!” Diệp Phiên Nhiên
le lưỡi: “Em quên mất!”
“Anh biết ngay mà!” Anh
lắc đầu vô vọng, chuyển sang cho cô hộp cơm giữ nhiệt: “Anh cố tình mua bỏ hộp
mang đến cho em đấy, món cơm niêu thịt bò xào hành mà em thích, vẫn chưa nguội,
em ăn đi cho nóng!”
Diệp Nhiên Nhiên mở nắp
hộp, bỗng chốc mùi thức ăn bốc lên nghi ngút trong không gian nhỏ hẹp. Gạo trắng
tinh tươm, thịt bò đỏ hồng, hành lá xanh mướt, khiến cô thèm thuồng chực rỏ
nước dãi. Cô đánh chén sạch sẽ no nê, cả hộp cơm đầy ắp thoáng chốc chui tọt
vào bụng cô.
Đợi cô ăn xong Dương Tịch
mới khởi động xe, anh nói: “Ngày mai anh đi công tác, đi Thượng Hải!”
“Ờ!” Diệp Phiên Nhiênừ
rồi nhíu mày không nói năng gì. Vừa rồi tâm tình vui vẻ thoải mái, vậy mà bỗng
chốc ủ rũ chán chường.
Anh nhận ra vẻ phiền muộn
ở cô, mỉm cười hỏi: “Sao thế, không đành lòng xa anh à?”
“Vâng, không có anh ở bên
em, em cảm thấy cô đơn, lạnh lẽo, không quen chút nào!” Lời vừa rời khỏi miệng,
Diệp Phiên Nhiên hận một nỗi cắn ngay vào lưỡi mình, sao có thể thất thố như
thế chứ, mày là phụ nữ kiên cường thời hiện đại cơ mà!
“Chỉ hai tuần thôi, anh
sẽ về ngay!” Nụ cười ngự trị trên môi anh ngưng đọng lại, nói giọng nghiêm túc:
“Những ngày không có anh bên cạnh, em phải ăn ngủ đúng giờ, không được thức
khuya, càng không được để bụng đói…”
“Em biết rồi!” Cô bĩu
môi, hét lên với anh: “Đồng chí Dương Tịch à, anh dông dài dai dẳng còn hơn cả
Đường Tăng trong phim Đại
thoại Tây du[14'> nữa!”
Một tay anh nắm vô lăng,
một tay anh nhéo mặt cô: “Em phải ăn nhiều chút, khuôn mặt tròn trĩnh hơn một
chút, sẽ xinh hơn!”
Diệp Phiên Nhiên phản kháng
nói: “Ờ, hóa ra anh luôn chê em gầy, chê em xấu!”
Anh âu yếm hất nhẹ mái
tóc mai của cô, thầm than thở trong lòng: “Ngốc ạ, anh mong em tĩnh dưỡng tinh
thần đầy đủ, đến lúc đó làm cô dâu rực rỡ rạng ngời!”
Về đến nhà, hai người
cùng nằm trên giường như mọi khi, ôm nhau tán gẫu trò chuyện phiếm. Chiếc máy
đĩa CD phát ra thứ nhạc mềm mại du dương. Tiếng mưa rả rích tí tách trong đêm
ngoài cửa sổ, mát lạnh lòng người, không khí trong phòng yên tĩnh lặng lẽ, ấm
cúng thoải mái.
“Lần này anh đi Thượng Hải,
em muốn anh mang quà gì về?” Dương Tịch nắm chặt lấy tay cô.
“Thôi khỏi, anh chỉ cần
bình an trở về là được rồi!” Cô thấp giọng nói: “Em cảnh cáo không được thiếu
một sợi tóc, khi nào về em sẽ nghiệm thu đấy!”
Anh bất giác bật cười,
quay người lại, cúi mặt nhìn cô, nói: “Yên tâm đi, anh bảo đảm vật dụng trên
người anh, chỉ có nhiều lên chứ không ít đi!”
Nụ cười rộng mở trên khóe
môi Diệp Phiên Nhiên, nhẹ nhàng nhắm mắt, để mặc làn môi ẩm ướt của anh lăn
xuống.
“Ngủ ngoan nhé, mai còn
phải dậy sớm nữa!” Anh nói, hệt tiếng thở dài.
Sáng sớm tinh mơ, Diệp
Phiên Nhiên choàng tỉnh giấc mộng, đưa lưng ra sau theo thói quen, phát hiện ra
bên gối trống trải không còn lồng ngực ấm áp quen thuộc cô hằng mong đợi nữa.
Dương Tịch đi Thượng Hải
công tác, hôm nay đã là ngày thứ ba. Tuy rằng tối nào hai người cũng gọi điện
thoại cho nhau nhưng cô vẫn thường hay hoảng hốt khi nghe tiếng chuông cửa, ngỡ
rằng anh trở về.
“Kìa người hái sắn hái
đay, xa nhau một buổi ba rằm tưởng như. Cỏ tiêu người hái tương tư, một ngày
không gặp tưởng như ba mùa.”[15'>
Không thể ngủ nướng thêm
nữa, hôm nay không có xe riêng đi nhờ, phải đón xe buýt. Cô dụi đôi mắt ngủ lèm
nhèm, bước xuống giường, ăn mặc chỉnh tề bước ra cửa ăn bát sủi cảo ở quán đầu
đường ngoài ngõ, rồi vội vàng hấp tấp chạy ra bến xe buýt.
Họp xong, cô đi cùng chủ
nhiệm Triệu Khang ra ngoài gặp khách hàng mãi gần trưa mới quay về văn phòng
công ty, chưa kịp uống ngụm nước thì Mạc Kỳ đon đả nói: “Có một người phụ nữ
ngồi trong phòng khách, xưng rõ danh tính muốn gặp cậu, đã chờ cậu nửa tiếng
đồng hồ rồi!”
“Ai thế?” Diệp Phiên
Nhiên nhấc tách trà trên bàn, hỏi: “Tên là gì, bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hình như khoảng hơn năm
mươi tuổi, bà ấy bảo là họ Phùng, vóc dáng rất cao, ăn mặc giản dị nhưng trông
rất có phong cách!”
Bàn tay cầm tách trà của
Diệp Phiên Nhiên dừng trong không trung, con tim chợt đập mãnh liệt trong lồng
ngực.
Vốn dĩ cô định đợi đến
Thanh minh về thành phố D thăm mẹ Dương Tịch, vậy mà đối phương đã chủ động đến
tìm rồi!
“Diệp Phiên Nhiên, cậu
gặp hay không gặp?” Mạc Kỳ nắm bắt được tia hoảng loạn rối bời trong con mắt
cô, phỏng đoán thân phận vị khách này chắc chắn không đơn giản.
Diệp Phiên Nhiên đưa tách
trà lên môi, hớp một ngụm, rồi nói: “Đương nhiên là phải gặp rồi!”
Giọng nói điềm tĩnh vững
vàng, sắc mặt dần căng thẳng.
Không đụng chuyệ