
ăm chia lượt trước, tránh đến lúc vội vã lại mất hòa khí.”
Tên lão đại
lạnh lùng cảnh cáo: “Muốn chơi thế nào thì tùy, nhưng không được làm
tiện nhân đó chết. Ả mà chết, các ngươi hãy tự cắt đầu nộp cho Thừa
tướng”.
Từ nhỏ đã
được Vương gia và Vương phi yêu thương, đến khi lưu lạc nơi đất khách
quê người, rồi bị giam lỏng, vẫn được đối đãi lễ độ, đâu phải nghe lời
lẽ ô uế thế kia, Sính Đình giận đến phát run chân tay.
Biết Sính Đình đang giận giữ, Túy Cúc đưa mắt ra hiệu với nàng, ý chừng lui ra.
Nhưng Sính Đình chẳng hề cử động, hai mắt vẫn sáng ngời nhìn chằm chằm về phía đống lửa.
Đám người
kia hào hứng tán chuyện một hồi, lửa củi đã tắt. Bỗng một kẻ đứng dậy
bước về phía rừng, Sính Đình và Túy Cúc vội vã nằm rạp xuống, nghe tiếng bước chân giẫm lên cành cây cách chưa đầy một trượng, tim như sắp nhảy
ra khỏi lồng ngực. Tuy đám cỏ đã khô vàng, nhưng vẫn dày đặc, trong rừng lại rất tối, cộng thêm màu sắc y phục và tay nải đều tối, nên hai người lẫn trong đêm đen, không bị phát hiện ra.
Người đó đi một vòng, tìm về đống củi khô, vứt từng cành vào đống lửa.
Tiếng củi cháy lách tách.
“Đến lúc
thay ca rồi”, tên cầm đầu đứng dậy, thân hình cao lớn, chân đá vào mấy
tên vẫn đang nằm, “Ba người các ngươi đi canh chừng cửa ngõ phía trước.
Lão Thất, ngươi thay cho tên đang ở trên đài cao. Nam Phụng, hai người
các ngươi đi kiểm tra chỗ đặt bẫy”.
“Ta đi ngay đây. Ha ha, chưa biết chừng tiện nhân đó rơi xuống bẫy rồi, đang chờ gặp gỡ chúng ta!”
Lại một tràng cười rộ lên.
Lão Thất
đứng dậy đang định đi, bỗng quay lại bên đống lửa. Chỗ đó có miếng gì đỏ đỏ rất to, giống như thịt sống chưa nướng xong. Trời đông ở vùng đất
lạnh, thịt sống có thể cất giữ nhiều ngày. Hắn lấy con dao sắc, cắt một
miếng thịt đã đống băng nhét vào người: “Đi đổi ca thôi”.
Thầm nghĩ, bọn chúng sẽ đi qua đám cỏ này, rất dễ bị phát hiện, Sính Đình vội kéo tay Túy Cúc, yên lặng rời khỏi đó.
Hai người
tìm được nơi không có ánh trăng, nấp sau tảng đá lớn. Túy Cúc nghĩ, nếu
Sính Đình không cảnh giác, vừa rồi châm đèn, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của chúng, hậu quả còn nhục nhã đau khổ gấp vạn lần cái chết. Túy Cúc vẫn chưa hết kinh hãi, nghiến răng nghiến lợi hạ giọng: “Thật không ngờ Diệu Thiên công chúa lại độc ác đến vậy. Cô nương, chúng ta phải làm
sao?”.
Sính Đình hạ giọng: “Phía trước có canh gác, trên cao có theo dõi, trong rừng có cạm bẫy”. Suy nghĩ giây lát, nàng mở tay nải, lấy ra hộp nhỏ, “Bôi cái này
lên tay chân, cả mặt nữa”.
Trong bóng
tối không nhìn rõ thứ gì trong hộp, Túy Cúc đưa lên mũi ngửi mới nhận
ra. Những dược liệu hôm ấy mua về, Sính Đình đã nghiền thành bột, sau đó trộn với loại dầu gì đó, tạo thành thứ cao có mùi quái dị, đựng trong
chính chiếc hộp này.
Sính Đình bôi khắp mặt và tay chân, giải thích: “Cái này để phòng lũ chó săn”.
“Sao cô nương biết chúng có chó săn?”
“Nam nhân
kia trước khi đi còn cắt theo miếng thịt sống, chắc chắn cho chó săn
ăn.” Bôi xong, Sính Đình cất hộp, rồi lấy trong tay nải ra mấy thứ khác, lần lượt xếp trên đất.
Ánh trăng
không chiếu tới chỗ hai người, trong bóng tối Túy Cúc chẳng biết nàng
đang làm gì. Ở lại thành đô ba ngày, Sính Đình đã tiêu hết đến tám, chín phần lộ phí mà Diệu Thiên công chúa đưa cho, không biết mua ở đâu về
những thứ Túy Cúc chưa từng thấy, hình thù kỳ quái, cũng chẳng biết sử
dụng thế nào.
“Cô nương,
chi bằng chúng ta dùng cách giống khi ở trong thành, từ từ kéo dài thời
gian. Chúng ta theo đường cũ quay về, tìm một nơi để trốn, đợi họ rút
đi, chúng ta lại tìm đường đi Bắc Mạc.”
“Sớm đến Bắc Mạc ngày nào an toàn ngày ấy. Đi đường vòng rất tốn thời gian, tới lúc
đó, chưa biết chừng Hà Hiệp biết được mọi chuyện, sẽ thẳng tay bắt chúng ta lại.” Trong đêm tối, đôi mắt long lanh của Sính Đình lấp lánh tia
kiêu kỳ, tựa hai viên đá quý màu đen phát ra ánh sáng. Nàng lạnh lùng:
“Đám người kia vô lễ như thế, sao có thể bỏ qua?”.
Biết Sính Đình tức giận, Túy Cúc thầm than trong lòng.
Luận về
hoạch định kế hoạch nơi màn trướng, Sính Đình có thể so tài cao thấp với Sở Bắc Tiệp và Hà Hiệp, nhưng đánh giáp lá cà hay dùng đến sức, e là
nàng không thể chống lại cả một võ phu bình thường.
Làm sao mới có thể “không tha” cho bọn họ?
“Giờ không phải lúc đấu trí. Họ đều là nam nhân, lại có cả binh khí.”
Tiếng cười
của Sính Đình khẽ khàng vang trong đêm đen: “Đừng sợ. Một bọn lỗ mãng,
ta còn chẳng thèm nhìn bằng nửa con mắt. Cầm lấy cái này”. Nói xong,
nàng đưa cho Túy Cúc mấy thứ đồ trên đất, còn mình khoác tay nải, nói
nhỏ, “Theo ta”.
Hai người đi xuyên qua cánh rừng âm u, một lát sau, Sính Đình dừng lại, thỉnh thoảng lắng tai nghe ngóng, hoặc dùng khứu giác tìm phương hướng. Không lâu
sau, họ đã thấy một con suối nhỏ. Hai người tiếp tục men theo tiếng suối chảy tìm đến miệng suối phun, nước chảy róc rách từ khe đá.
Trong đêm
đen, Sính Đình cố gắng quan sát thế núi xung quanh, rồi phân tích với
Túy Cúc: “Chỗ đốt lửa là doanh trại của chúng, có thể thấy đài quan sát
và cửa khẩu đều cách đó không xa. Để đề phòng, chúng ta