
n giản bí mật mua được của một thương nhân hay ngao du đây đó, nhìn kỹ một lúc,
“Đi tiếp mười lăm dặm về phía trước sẽ có một trấn nhỏ. Chúng ta tới đó
một đêm rồi mua ngựa cũng không muộn”.
Hai nữ tử
yếu ớt mang theo tay nải cùng nhau hành tẩu, bước chân chầm chậm, nhìn
màn đêm buông xuống. Cố gắng đi hết mười lăm dặm, hai người vẫn chưa đến trấn nhỏ đánh dấu trên bản đồ.
“Sao vẫn chưa đến nhỉ?”
Sính Đình
cau mày: “Bản đồ vẽ tay của các thương nhân không chính xác như bản đồ
quân sự chúng ta thường thấy, phương hướng và cự ly chỉ là tương đối.
Theo ta, trấn đó chắc ở ngay phía trước, nhiều nhất là hai, ba dặm nữa”.
Gió lạnh gào thét thổi qua khe núi tạo thành vô số tiếng kêu quái dị đến rợn người.
Những bóng cây lay động dần chìm trong bóng đêm như các u linh quái thú
dữ tợn, không biết lúc nào sẽ bổ nhào vào họ. Túy Cúc rùng mình: “Cô
nương, đường sá âm u thế này mà vẫn phải đi thêm hai, ba dặm nữa sao?”.
“Không đi thì thế nào, ngươi định qua đêm ở chốn đường núi âm u này ư?”
Hai người
cắn răng tiến lên trước, thế núi càng lúc càng dốc, càng bước càng vất
vả. Đi nửa canh giờ trên đường núi quanh co khúc khuỷu, hai người vừa đi vừa thở. Đêm đã về khuya, vầng trăng sáng khuất sau rặng cây cao, lúc
ẩn lúc hiện, bóng đen của những lùm cây khiến không gian càng thêm u ám.
“Tối đến nỗi không nhìn thấy đường rồi”, Túy Cúc nói, “Châm đèn thôi”. Nàng nhanh
chóng mở tay nải, lấy mồi lửa và chiếc đèn dầu nhỏ. Túy Cúc vừa cầm vào
cán đèn, đang định châm lửa thì bị Sính Đình ngăn lại.
“Im lặng!”, giọng Sính Đình có chút lo lắng khi cảm nhận được nguy hiểm.
Túy Cúc ngừng lại, nhìn theo hướng chú ý của Sính Đình.
Ánh lửa yếu ớt lập lòe trong rừng cây phía đông nam không xa.
“Có người”, Túy Cúc đã nhìn thấy, vội vã cất đèn dầu và mồi lửa, “Không biết họ đang làm gì?”.
Đôi mắt sáng của Sính Đình nhìn chằm chằm về phía ánh lửa, hạ giọng: “Từ thành đó
đến biên giới Bắc Mạc, buộc phải đi qua con đường này”.
Những người
có mưu đồ với nàng chắc chắn biết rõ, Vân Thường, Đông Lâm và Quy Lạc
đều không phải là chốn để nàng nương thân, nơi duy nhất Sính Đình quy ẩn được, chỉ có thể là Bắc Mạc.
Giả như bị mất dấu vết nàng ở thành đô, đương nhiên họ sẽ cử người mai phục trên con đường núi này…
“Đi thôi!”, Túy Cúc giục giã.
“Buộc phải qua con đường núi này”, Sính Đình chậm rãi lắc đầu, vẻ tự tin thoáng qua trên vành môi, “Theo ta”.
Hai người rón rén vào sâu trong rừng, lặng lẽ xuyên qua lớp lá dày, tiến lại phía bên kia, những đốm lửa đã rõ hơn rất nhiều.
“Mẹ kiếp, còn phải đợi mấy hôm nữa?”
Nghe tiếng người, Sính Đình và Túy Cúc cảnh giác cúi người, trốn trong đám cỏ.
Bên đống lửa, mấy nam nhân kẻ nằm người ngồi, hai, ba vò rượu và mấy thanh kiếm sắc ngổn ngang trên đất.
“Thổ phỉ?”, Túy Cúc nói khẽ vào tai Sính Đình.
Sính Đình cau hai hàng mày thanh tú: “Chưa chắc”.
Bàn chân
giẫm lên cành cây, gây ra những tiếng động, hai người giật mình, không
dám tiếp tục nói chuyện, chỉ nằm rạp xuống, nhìn trộm.
“Nói cũng phải, chúng ta ngày đêm nằm ở đoạn này, không biết còn phải ở đây đến bao giờ?”
Nam nhân
đang ngửa cổ dốc rượu có vẻ như lão đại của đám người, trầm giọng: “Đừng nhiều lời, bảo ngươi đợi thì ngươi cứ đợi đi!”.
“Ngày nào
cũng chờ đợi trên đường núi này, hai nữ tử đó biết bao giờ mới tới?” Một nam nhân mặt mày bặm trợn đang ngồi khều lửa lên tiếng.
Hai nữ tử đó? Sính Đình và Túy Cúc giật mình, trao cho nhau một ánh nhìn.
Nam nhân
khác ngáp dài một cái, ngồi xuống: “Theo ta, từ thành đô đến đây chỉ một ngày đường. Chúng ta đợi đã ba ngày mà không thấy động tĩnh gì, chắc
chúng không qua con đường này. Có đợi cũng vô ích”.
“Bảo các
ngươi đừng nhiều lời. Đợi thế này, ta không sốt ruột ư?” Lão đại giận dữ vứt vò rượu không xuống đất, nghiến răng, “Mẹ kiếp, cái bọn theo đuôi
thật sự vô tích sự, bám theo hai nữ tử ở thành đô cũng không xong. Giờ
thì hay rồi, hại chúng ta cả ngày cả đêm ngồi đây hứng gió Bắc. Thừa
tướng nói rồi, đây là con đường thông sang biên giới Bắc Mạc, việc này
vô cùng trọng đại, không hoàn thành, cả đời chúng ta cứ đứng đây mà hứng gió Bắc”.
Nam nhân
khều lửa than lên ai oán: “Người ta đều nói con tiện nhân họ Bạch ấy
giảo hoạt, ai mà biết ả có đi đường này không? Nếu không đến Bắc Mạc, há chẳng phải chúng ta đang bị tiện nhân ấy hại chết hay sao?”.
Túy Cúc không dám cử động, nắm chặt tay Sính Đình trong bụi cỏ.
“Việc này
không lo, sớm muộn gì ả cũng gặp phải người của chúng ta. Tất cả những
con đường dẫn đến biên giới Đông Lâm, Quy Lạc đều sắp sẵn mai phục.”
“Khà khà…”
Nam nhân mặt mày bặm trợn kia cười ré lên, vô cùng khó nghe, “Ta lại hy
vọng hai ả đó đi qua con đường này. Nghe nói, Sở Bắc Tiệp mê con tiện
nhân họ Bạch đến phát cuồng, cả Phò mã cũng coi ả như bảo bối, chắc chắn vì công phu trên giường hơn người, khiến nam nhân sướng đến phát điên”.
Đám nam nhân nghe thế, cười rộ lên.
“Đúng thế, ta cũng mong tiện nhân ấy qua đường này, để xem ả làm chúng ta sướng phát điên, hay chúng ta làm ả sướng phát điên?”
“Ha ha, chi bằng chúng ta bốc th