
tìm quán trọ”.
“Ngươi đi
trước”, Sính Đình cười khẽ, “Ngươi đến trước, ta đến sau, mỗi người thuê một phòng đơn, chẳng ai liên quan đến ai. Lấy thêm cho ta ít bạc”.
Thấy Sính
Đình vui vẻ như chim sổ lồng, Túy Cúc mỉm cười ngọt ngào, lấy trong tay
nải ra mấy thỏi bạc đưa cho nàng, nói: “Túy Cúc hiểu rồi, chúng ta chẳng ai liên quan đến ai. Túy Cúc sẽ đi luôn, khi nào cô nương tới?”.
“Không được ở gần nhau quá, trời sẩm tối ta sẽ đến.”
Túy Cúc lo lắng: “Cô nương, hay cô nương đi trước, Túy Cúc sẽ đi dạo quanh quẩn một lát…”.
“Đừng tranh
nữa”, Sính Đình mím môi, “Giờ thành đô này đã trở thành chiến trường, ta là chủ soái, ngươi chỉ là một tên lính nhỏ, không được phép kháng
lệnh”. Nói rồi, nàng lại đẩy vai Túy Cúc, “Đi đi”.
Túy Cúc nghe theo sự phân công của Sính Đình, bước vào quán trọ hỏi thuê một phòng đơn.
Phòng tuy
nhỏ, nhưng rất sạch sẽ. Kiểm tra kỹ trước sau, không phát hiện thấy điều gì bất thường, Túy Cúc mới yên tâm ngồi trong phòng chờ Sính Đình.
Sự yên ắng
đến tĩnh mịch như đang thiêu đốt tâm can. Từ khi rời khỏi Đông Lâm, Túy
Cúc chưa từng xa Sính Đình, nên vừa đợi một canh giờ đã thấy lòng như
lửa đốt.
Sính Đình là mục tiêu của họ, cơ thể lại không thuận tiện, nhỡ chăng… Một mình trong yên lặng, Túy Cúc thành ra suy nghĩ lung tung.
Túy Cúc thầm hối hận, biết thế chẳng nghe lời Sính Đình vào quán trọ một mình thế
này. Lòng như kiến đốt, Túy Cúc càng nghĩ càng sợ hãi, cuối cùng đứng
bật dậy, xông ra ngoài cửa phòng, muốn lập tức đi tìm Sính Đình, nhưng
lại chần chừ đứng yên.
Giờ ra
ngoài, ngộ nhỡ Sính Đình tới, không tìm thấy mình thì làm thế nào? Suy
đi tính lại, thế này không được, thế kia cũng không xong, Túy cúc chỉ
còn cách cố dằn lòng tiếp tục chờ đợi.
Thời gian
trôi đi rất chậm, sắc trời cũng không chiều lòng người, càng tối mà Sính Đình vẫn chưa tới. Túy Cúc lo lắng, cứ đi vòng vòng trong phòng.
Đáng chết, đáng chết, không nên nghe theo lời của Bạch Sính Đình.
Màn đêm từ từ buông xuống, Túy Cúc càng lúc càng lo.
Cốc cốc cốc…
Cuối cùng cũng vang lên tiếng gõ cửa, lòng Túy Cúc bỗng thắt lại, nắm chặt tay, cố trấn tĩnh mở cửa phòng.
“Ngươi tìm ai?”
Trước cửa là một nam nhân mang hành lý, vừa cao vừa gầy, đầu đội mũ rộng vành che
hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lộ mỗi cái cằm nhỏ đen sì.
“Ha ha…”, tiếng cười vang lên dưới vành mũ.
Sắc mặt chợt đổi, Túy Cúc vội kéo tay nam nhân lôi vào phòng, cẩn thật đóng cửa,
nghiến răng kèn kẹt: “Cô nương làm Túy Cúc lo chết được! Đi những đâu
thế? Sao giờ mới tới?”, rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Nghe nhiều
chuyện giấu kín hành tung của nam nhân, cũng xem như hôm nay được thử
qua.” Sính Đình bỏ mũ xuống, khuôn mặt bôi đen càng làm nổi đôi mắt sáng rõ, trông như hai viên đá quý lấp lánh. Không biết nàng độn thứ gì
trong y phục mà bờ vai rộng lên khá nhiều, dáng người vì thế mà càng gầy thêm.
Sính Đình
tháo đôi giày độn đế ra, xoa hai bàn chân đau đến đỏ ửng, ngồi trên
giường: “Thời gian không nhiều, chỉ có thể cải trang tạm thế này. Mệt
quá, ta muốn nghỉ một lát”. Dứt lời, nàng dựa lưng vào giường nghỉ.
“Chẳng phải
đã nói chẳng ai liên quan đến ai, mỗi người một phòng sao?”, Túy Cúc
nhắc, “Cẩn thận người khác nghi ngờ”. Túy Cúc bỗng cau mày, hỏi tiếp:
“Sao giọng cô nương lại khản thế? Bị lạnh à? Có cần uống thuốc không?”.
“Ta cố ý
uống thuốc cho giọng khản đi, nếu không làm sao giả được nam nhân?”,
Sính Đình bỗng nghĩ đến đoạn này, bật cười thành tiếng, “Ta đến quán
trọ, tả với tiểu nhị hình dáng của ngươi, nói ngươi là thê tử của ta, vì cãi nhau nên giận dỗi bỏ nhà đi, tiểu nhị bảo ta lên đây tìm ngươi”.
Túy Cúc nói
giọng bất mãn: “Thế thì đến ngày mai, người ta tha hồ chê cười sau lưng
Túy Cúc”. Nói rồi, Túy Cúc cũng chẳng nhịn được cười, vừa mở cái túi to
Sính Đình mang về, vừa hỏi: “Gì thế này? A!”, ngay tức khắc rụt tay lại.
“Cẩn thận! Đều rất sắc đó!”, Sính Đình vội vàng xuống giường lại gần, “Để ta xem, có bị đứt tay không?”.
“Không, may mà rụt tay kịp.” Túy Cúc giơ tay cho Sính Đình xem, trên ngón tay có vết đỏ, “Cô nương mua những thứ này làm gì?”.
“Mang theo
phòng thân trên đường. Tối nay chúng ta sửa lại một chút, chỉ cần khéo
léo lắp ráp sẽ dễ sử dụng hơn.” Sính Đình lần lượt lấy từ bên trong ra
những kiếm sắc, dao găm và rất nhiều thứ đồ cổ quái mà Túy Cúc chưa từng biết tên, đặt trên bàn, “Vẫn còn vài thứ hay ho khác, các sư phụ ở
xưởng đang làm cho kịp. Ta trả công gấp đôi, sáng sớm ngày kia có thể
lấy”.
Nàng lại lấy bút nghiên, viết tên vài loại thảo dược, đưa cho Túy Cúc: “Mai ngươi tới hiệu thuốc mua những thứ này”.
Túy Cúc đọc
qua, ngạc nhiên hỏi: “Mấy vị thuốc này có dược tính hoàn toàn trái
ngược, không bao giờ dùng lẫn với nhau, cô nương muốn làm gì? Cô nương
khó chịu ở đâu à?”.
“Yên tâm. Ta không uống thứ này đâu.”
Nghe thế,
Túy Cúc mới chịu cầm lấy đơn thuốc, nói như tự dặn: “Túy Cúc biết cô
nương cũng tinh thông dược lý, nhưng việc bồi bổ an thai vẫn nên làm
theo cách của Túy Cúc thì hơn”.
“Ta biết rồi.”
Sính Đình đã mua ít bánh bao nóng trên phố, hai người không r