
tự tại.
Nếu thực sự có thể như điều nàng mong mỏi, thì tốt biết chừng nào…
Bởi luôn
theo quốc sách tự lực cánh sinh, không tham chiến, Vân Thường quả thật
yên ổn hơn ba nước kia. Tuy rằng bóng đen chiến tranh đã che phủ lên
quốc gia vốn yên bình này, nhưng phố thị ở thành đô chưa có biến động,
vẫn tấp nập ngựa xe, người người hớn hở.
Khắp các con phố, người bán lạc, người giao sữa đậu nành, bánh chưng nếp, gánh xiếc
dẫn theo con chó, con khỉ đi xin cơm, từng tốp thị nữ dạo phố, chọn lựa
son phấn, có cả tiếng nhắc nhau đem một, hai thứ về cho tiểu thư, phu
nhân không đi cùng.
Sính Đình và Túy Cúc chọn nơi đông đúc nhất để đi, rồi nhanh chóng chuyển sang con
đường nhỏ, rẽ ngang quẹo dọc vòng vèo, bước chân vội vã, chẳng mấy chốc
hai người đã tới con đường phồn hoa khác.
Túy Cúc theo bên cạnh Sính Đình, tay xách tay nải, gót chân không chạm đất, vừa đi
vừa nói: “Công nương, chúng ta đi rất lâu rồi”.
“Ta đang cắt đuôi đám người bám theo.”
Túy Cúc kinh hãi: “Có người bám theo chúng ta?”.
“Ta chỉ đoán thôi, bao nhiêu người thế này, cũng không nhìn ra kẻ nào đang theo chúng ta.”
“Cô nương?”
Vẻ mặt bất lực, Sính Đình đáp: “Ta không biết thật mà”.
Trước nay
nàng chỉ ở trong vương phủ, có Hà Hiệp hoặc Sở Bắc Tiệp bảo vệ, ra ngoài đã có thị vệ đi theo. Khi ra sa trường cũng chỉ ở trong trướng soái,
chưa từng nếm trải cảm giác đánh giáp lá cà cùng quân địch.
Nếu là Hà
Hiệp hay Sở Bắc Tiệp, họ sẽ ngay lập tức phát hiện ra kẻ đang gây bất
lợi cho mình trong đám đông kia, nhưng Sính Đình lại chẳng có bản lĩnh
này. Tính nhạy bén thiên phú giúp nàng cảm nhận được nguy hiểm, nên chỉ
biết hết sức tránh né.
Bước chân
hai người càng lúc càng nhanh. Một lát sau, Sính Đình dừng bước: “Ta
khát rồi, mua bát sữa đậu nành uống đi”. Nàng kéo tay Túy Cúc vào quầy
sữa đậu nành, đặt xuống hai đồng tiền, bảo, “ Đại gia, cho hai bát sữa
đậu nành”.
Nhận lấy bát, bàn tay Sính Đình hơi run, khiến hơn nửa chỗ sữa sánh ra ngoài.
“Ôi!” Túy Cúc không kịp tránh, bị đổ vào người, Sính Đình cũng chẳng kịp tránh, ống tay áo ướt sạch.
“Ôi!”, Sính
Đình vội vã đặt bát xuống, “Ta tay chân vụng về, làm thế nào bây giờ?”.
Nàng nhìn quanh, thấy một đại nương mặt mũi hiền từ đang đứng ở cổng nhà ngóng sang bên này, bèn vội vã kéo Túy Cúc qua đó, nét mặt khổ sở đáng
thương, “Đại nương, chúng con mượn chỗ sửa lại y phục, được không?”.
Hai người y
phục đẹp đẽ, cử chỉ lễ độ, nhìn qua đã biết con nhà tử tế. Người dân Vân Thường bản tính chất phác, đại nương đồng ý ngay: “Có gì mà không được? Các cô nương mau vào đi, bộ dạng thế này, đi lại trên phố sao được?”.
Nói rồi, hai vị đại nương nhường đường, dẫn hai người vào trong nhà.
Nhìn bộ dạng ướt như gà mắc mưa của Túy Cúc, đại nương xuýt xoa: “Sữa đậu có đường,
áo không cũng sẽ dính nhem nhép, cô nương cứ cởi ra, lão nương giặt giúp cho”.
Sính Đình vội nói: “Áo của con cũng bị bẩn, về nhà sẽ bị mẹ trách mắng. Đại nương cho con ít nước, để con tự giặt cũng được”.
“Ai ya, đừng tự giặt, đã vào nhà ta thì là khách của ta, lấy đâu ra cái lý bắt khách giặt đồ chứ?”
Đại nương
tốt bụng, tìm ra hai bộ y phục cũ, “ Các cô nương thay vào đã, đây là y
phục của con dâu lão nương, kích cỡ cũng trạc như nhau, tuy không được
tốt như y phục của các cô nương, nhưng rất sạch sẽ”.
Sính Đình
được đúng như ý nguyện, vội vã cảm tạ, rồi cùng Túy Cúc vào trong thay
áo. Nàng hạ giọng nói với Túy Cúc: “Lấy cho ta thỏi bạc trong tay nải”.
Túy Cúc làm theo.
Hai người
thay xong y phục bước ra, đại nương cầm y phục bẩn, bảo: “Lão nương đi
giặt, một lát là xong ngay. Ôi, chất liệu này rất quý đấy, đều là lụa
tốt cả”.
Thấy bóng
đại nương khuất sau cổng, Sính Đình vội kéo Túy Cúc: “Chúng ta mau đi”.
Nàng vừa nói vừa đặt thỏi bạc trên bàn. Đang định đi, Sính Đình lại chần chừ, cầm theo cái khăn trải bàn màu xanh sẫm, rồi kéo Túy Cúc rời khỏi.
Túy Cúc vội nói: “Cô nương, đó là hậu viện mà”.
“Không thể
ra ngoài theo lối cổng trước. Nếu có người theo chúng ta, chắc chắn
những người đó đang chờ sẵn ngoài kia.” Vì nhìn thấy không gian quanh
nhà này rộng rãi nên Sính Đình mới cố tiếp cận vị đại nương ấy. Theo
kiến trúc dân gian, nếu hậu viện rộng rãi, thường sẽ có thêm một cửa
nhỏ.
“Nhìn kìa!”, giọng Sính Đình mừng rỡ, “Quả nhiên có cửa”.
Hai người
rón rén ra khỏi cửa, bên ngoài là một hẻm nhỏ yên tĩnh. Sính Đình bất
chợt tháo tung tóc Túy Cúc ra: “Mau bện thành hai bím”. Sau đó, nàng
nhanh chóng thả tóc của mình, búi kiểu bình thường nhất. Một lúc sau,
hai người đã có một vẻ ngoài khác hẳn.
Sính Đình giở khăn trải bàn vừa lấy trộm ra, bọc ngoài tay nải, “Giờ thì chúng cũng chẳng nhận ra tay nải của chúng ta”.
Hai người nhìn nhau cười, nắm tay nhau ra khỏi hẻm sau, bước chân chậm rãi như đôi tỷ muội hiếm khi được dạo chơi nơi phố thị.
“Giờ chúng ta sẽ ra khỏi thành chứ?”, Túy Cúc hạ giọng.
“Không.” Ánh mắt Sính Đình nhìn chằm chằm về phía tấm biển treo cao đằng xa, mỉm cười, “Đi tìm quán trọ”.
Túy Cúc hiểu ra ngay, thầm khen Sính Đình thông minh, gật đầu nói: “Vậy chúng ta đi