
múa, khoe khoang hình dáng tuyệt mỹ.
Không biết
bao lâu sau, Diệu Thiên mới cất giọng: “Đều là nữ nhân, ngươi cứ nói
thực với ta, ta sẽ không làm khó ngươi. Ngươi còn nghĩ đến Sở Bắc Tiệp
không? Rời khỏi nơi này, ngươi sẽ quay về bên cạnh nam nhân của mình,
đúng không?”.
Sính Đình
ngẩng phắt đầu, mở trừng hai mắt, nói: “Công chúa có biết tại sao Sính
Đình đến Vân Thường không? Chẳng lẽ Sính Đình là nữ tử hạ tiện đến mức
trong cảnh ngộ này mà vẫn muốn quay về tìm nam nhân đó?”.
Diệu Thiên
cũng giật mình trước nộ khí của Sính Đình, bèn dịu giọng: “Ngươi đừng
thế. Ta hỏi điều này không phải vì nghi ngờ ngươi, chỉ là có chuyện khác không tiện nói ra. Ngươi cứ đứng dậy rồi nói”. Công chúa cúi xuống đỡ
Sính Đình, chậm rãi bảo, “Sở Bắc Tiệp tập kết đại quân, sắp tiến đến
biên giới Vân Thường ta, chính là vì ngươi. Ngươi đi rồi, Sở Bắc Tiệp
chịu tin? Ta chỉ sợ Sở Bắc Tiệp hiểu lầm, cho rằng chúng ta đã hại
ngươi”.
“Công chúa
không cần lo”, Sính Đình đáp, “Sính Đình sẽ để lại một bức thư, rồi nhờ
người đưa cho Sở Bắc Tiệp, Sở Bắc Tiệp sẽ biết Sính Đình đã tự đi”.
“Như thế là tốt nhất.”
Không hề che đậy niềm vui trên khuôn mặt, Sính Đình kinh ngạc: “Công chúa đã đồng ý cho Sính Đình rời khỏi đây?”.
Diệu Thiên
thở dài: “Còn cách nào khác? Ngươi sống tốt, Phò mã cũng vui. Hơn nữa…
làm thế có thể hóa giải được trận đại chiến ngay trước mắt, liệu ta còn
có sự lựa chọn nào khác? Ngươi dự định lúc nào xuất phát?”.
“Càng nhanh
càng tốt!” Nghe đoạn đối thoại của hai người, Túy Cúc nhảy nhót như hạn
hán trăm năm gặp trận mưa xuân mà không giấu nổi cảm xúc, hưng phấn chen vào một câu. Thấy ánh mắt hai người nhìn về phía mình, nàng ngoan ngoãn cúi đầu.
“Đây là thị nữ của Sính Đình, tên Túy Cúc.”
Diệu Thiện nhìn sang Túy Cúc: “Ngươi nói xem, sao lại càng nhanh càng tốt?”.
Trong lòng
Sính Đình vô cùng lo lắng, nguyên nhân thật sự tuyệt đối không thể nói
ra. Vốn là công chúa nhiếp chính, suốt ngày tiếp xúc với các quan đại
thần, không dễ gì lừa được Diệu Thiên. Rõ ràng Diệu Thiên đang hỏi Túy
Cúc, nếu nàng vội vàng đáp thay, Công chúa sẽ nghi ngờ, hy vọng vừa lóe
lên sẽ tan thành mây khói.
Bất giác, nàng nhìn sang Túy Cúc vẻ lo lắng.
Bị Diệu
Thiện hỏi, Túy Cúc ngạc nhiên, nhưng không hề do dự mà đáp ngay: “Đương
nhiên là càng nhanh càng tốt. Phủ phò mã thật khiến người ta chán chết
đi được, muốn mua chút son phấn cũng không tiện. Thị nữ ở phủ nào cũng
có lúc ra ngoài, phố thị ngoài kia bao điều hứng thú, kẹo hồ lô, đường
nhân, mỳ, xiếc khỉ… thế mà cứ phải trói chân ở đây. Trước kia, tiểu nữ
còn nghe người ta nói ở Vân Thường có một quầy chuyên bán son phấn gia
công ngay tại chỗ. Ông chủ bán phấn chỉ cần nhìn nước da của nữ tử, sau
đó sẽ dùng các loại cánh hoa, bột thơm có sẵn để điều chế ra loại phấn
thích hợp. Thật hứng thú, nhưng mà đến Vân Thường bao ngày rồi, tiểu nữ
vẫn chưa được bước chân ra khỏi cổng lớn”.
Lời Túy Cúc
vừa nói ra, tựa như những hạt thủy tinh leng keng rơi trong đĩa ngọc,
sảng khoái dứt khoát, không lắp ba lắp bắp. Diệu Thiên bật cười, khen:
“Thật là một nha đầu lanh lợi”.
Sính Đình và Túy Cúc thầm thở phào trong lòng.
Diệu Thiện lại hỏi Sính Đình: “Vậy ngươi muốn thế nào?”.
Sính Đình nói khẽ: “Xin Công chúa hãy làm chủ việc này”.
Nhìn ngó
đánh giá Sính Đình, khuôn mặt ung dung đoan trang của Diệu Thiên thoáng
tia do dự, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Nếu đã như thế, không nên làm
lỡ thời gian. Viết xong thư, ngươi hãy theo xe của ta, ta sẽ đưa các
ngươi đến cổng thành”.
Túy Cúc vội vàng đưa lên nghiên mực.
Sính Đình
bước tới trước tấm lụa gấm trải trên bàn, nhấc bút chấm mực, cánh tay
đưa ngang không trung, bỗng dừng lại, vẻ mặt trống rỗng buồn thương, hồi lâu vẫn chưa hạ bút.
Túy Cúc hiểu ra tâm sự của nàng, nín thở chờ đợi, cuối cùng lên tiếng: “Cô nương?”.
Sính Đình buồn bã đáp một tiếng, rồi cắn môi hạ bút viết liền một mạch, đến khi dừng lại bức thư đã hoàn tất.
Ngay ngắn để hai chữ “Sính Đình” đẹp mắt, nàng mới gác bút.
Túy Cúc thu
dọn bút nghiên, Sính Đình cầm bức thư lên, cẩn thận thổi khô, rồi gấp
lại, bỏ vào phong thư, đóng ấn ký của mình, hai tay dâng lên Diệu Thiên
công chúa.
Thư đã viết cũng coi như có một kết thúc với Sở Bắc Tiệp.
Từ ngày đầu
bước chân vào phủ phò mã, Sính Đình và Túy Cúc đã tính đến việc chạy
trốn, cũng nghĩ kỹ phải mang theo những gì. Chẳng mấy chốc, Túy Cúc đã
thu dọn xong hai tay nải.
Đợi hai
người thu xếp ổn thỏa, Diệu Thiên dắt Sính Đình ra cổng và gọi thị nữ
đến dặn dò: “Chuẩn bị xe ngựa, ta phải trở về”. Túy Cúc cầm tay nải theo sau.
Chặng đường
ra khỏi hậu viện, những hộ vệ ở trung đình thấy Sính Đình đi bên Diệu
Thiên công chúa, ai cũng sững sờ. Hà Hiệp viễn chinh, mang theo phần lớn tâm phúc ở vương phủ Kính An, đám người còn lại đa phần là vệ sĩ trong
vương cung Vân Thường được điều qua bảo vệ phủ phò mã. Họ nhìn Diệu
Thiên, biết đây là công chúa địa vị cao quý của quốc gia, chặn lại không được, mà không chặn cũng chẳng xong. Vài kẻ bạo gan tiến lên trước một
bước, nhưng gặp ánh mắ