
t uy nghiêm không thể mạo phạm của Công chúa, họ
sao dám mở lời?
Đám thị vệ
trong phủ phò mã đờ đẫn nhìn Diệu Thiên dắt Sính Đình rời khỏi. Hai
người gần bước ra cổng lớn, một giọng nam sau lưng vọng tới: “Công chúa
xin dừng bước!”.
Đông Chước
dẫn theo đội thị vệ từ trong vội vã chạy đến. Hành lễ với Diệu Thiên
công chúa xong, hắn đứng thẳng lưng, liếc qua Sính Đình, rồi cung kính:
“Chẳng hay Công chúa định đưa Sính Đình đi đâu?”.
“Cổng thành”.
“Sao lại ra cổng thành?”
Khuôn mặt Diệu Thiên chẳng hề biến sắc: “Sính Đình muốn ra ngoài chơi, ta đã đồng ý”.
“Phò mã có biết không?”
“Phò mã về,
ta tự khắc sẽ nói lại”, Diệu Thiên đáp, “Tránh ra”. Diệu Thiên là công
chúa nhiếp chính, uy thế hơn người, vừa lạnh lùng buông một tiếng, giá
băng đã bao phủ khắp nơi.
“Xin Công
chúa thứ tội! Đông Chước phụng lệnh Phò mã trông coi phủ. Bên ngoài nguy hiểm, Sính Đình không có phò mã bảo vệ, không thể ra ngoài.”
Diệu Thiên lập tức nạt nộ: “Ngươi muốn chống lại mệnh lệnh của ta?”.
Đông Chước hành lễ, nhưng giọng rất cứng rắn: “Công chúa muốn đưa Sính Đình đi, xin hãy giết Đông Chước trước”.
“Hỗn xược!”, Diệu Thiên tức giận, phất tay áo quở trách.
Trong phạm
vi Vân Thường, ai dám bất kính với Diệu Thiên công chúa như vậy! Nàng
vừa phất tay áo, quân hộ vệ vương cung đi theo hộ giá đồng loạt tuốt
kiếm, lạnh lùng chĩa thẳng vào đám người Đông Chước.
Không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Đông Chước
vẫn không chịu dịch bước. Hắn nhận lệnh của Hà Hiệp, ở lại trông coi phủ phò mã, có nói gì cũng không thể để Diệu Thiên dẫn Sính Đình đi. Đông
Chước ngẩng đầu nhìn những mũi gươm sắp chạm vào mình, lặp lại rõ ràng
câu: “Công chúa muốn đưa Sính Đình đi, xin hãy giết Đông Chước trước!”.
Diệu Thiên
tức giận tột cùng, cắn chặt răng. Đông Chước là tâm phúc Hà Hiệp dẫn
theo từ vương phủ Kính An, để đưa được Sính Đình ra ngoài, Công chúa đã
mất bao công sức lựa lời, nếu phải động đao gươm để giết Đông Chước ngay tại phủ phò mã, khi Hà Hiệp về, phu thê sẽ chẳng còn những ngày yên
vui. Hừ một tiếng lạnh lùng, Công chúa nói: “Ngay cả Phò mã cũng không
dám coi thường ta như vậy, ngươi thực to gan”.
Đông Chước
không sợ Diệu Thiên công chúa, đang định nói tiếp, bỗng nghe giọng nói
quen thuộc của Sính Đình buồn bã vang lên: “Đông Chước, ngươi muốn ngăn
ta thật sao?”. Giọng nói dịu dàng lại khiến Đông Chước vô cùng chấn
động.
Trong lòng đã sẵn xấu hổ, từ lúc Sính Đình ở trong tay Hà Hiệp, Đông Chước cố gắng tìm mọi cách tránh mặt nàng.
“Sính Đình…”
“Ngươi thật sự nhẫn tâm thế sao?”, Sính Đình khẽ đáp, “Đông Chước, hãy nhìn ta”.
Đông Chước càng cúi gằm mặt.
Đông Chước
là người của vương phủ Kính An, lại tận mắt chứng kiến Hà Hiệp ép Sính
Đình vào bước đường cùng như thế nào, rồi dẫn nàng đi từ chỗ Sở Bắc Tiệp ra sao.
Hà Hiệp giam lỏng Sính Đình trong phủ phò mã, đối đãi nàng như chủ mẫu, càng khiến
Đông Chước sợ hãi và lo lắng. Nếu Hà Hiệp vẫn đố kỵ với Sở Bắc Tiệp mà
ép Sính Đình làm thiếp, với bản tính cao ngạo của nàng, chưa biết chừng
sẽ dẫn đến kết quả ngọc nát đá mòn.
Vốn là hảo hữu thuở nhỏ, sao lại đến bước tương tàn thế này?
Từ khi Vương gia và Vương phi bị hại, càng ngày Đông Chước càng không thể hiểu vị thiếu gia cùng lớn lên từ nhỏ với mình.
“Đông Chước, hãy ngẩng lên nhìn ta.”
Đông Chước ngẩng đầu, ánh mắt Sính Đình như ngọn lửa rừng rực, thiêu đốt da thịt Đông Chước, đau khôn tả.
Thấy Đông Chước không đáp, Sính Đình bước tới, ngón tay nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm ra, nắm lấy bàn tay Đông Chước.
Cảm giác tiếp xúc dịu dàng bất chợt khiến toàn thân Đông Chước chấn động.
“Còn nhớ đêm đó, ngươi đã tiễn ta không?”, Sính Đình hạ giọng.
Đông Chước cắn răng, hồi lâu mới buồn bã đáp: “Nhớ”.
Ngày đó, khi người của vương phủ Kính An bị Đại vương Quy Lạc Hà Túc truy đuổi, khó
khăn lắm Sính Đình mới ép được Sở Bắc Tiệp lập lời thề năm năm không xâm phạm Quy Lạc, lập được đại công, nhưng lại khiến Hà Hiệp sinh nghi,
nàng không thể không rời đi. Trong đêm đen, Đông Chước tiễn biệt hình
dáng cô độc trên lưng ngược.
Sính Đình
buồn bã thở dài: “Lúc không nên ở lại, thì ở lại làm gì?”. Nàng nắm chặt tay Đông Chước, dịu giọng, “Đệ đệ tốt, tiễn tỷ tỷ một lần nữa, được
không?”.
Đông Chước
thực sự sững sờ, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt vô cùng cầu khẩn của
nàng. Không khí trầm mặc như bị đóng băng, đè nặng lên trái tim mỗi
người.
Trái tim bị đè nặng đang sôi sục nhiệt huyết và bao ký ức, gào thét đòi trào ra cho thỏa.
Bàn tay mềm
mại nhỏ nhắn của nàng nắm chặt bàn tay Đông Chước, như đang tấu lên khúc nhạc thiên nhiên, lại bị cuốn vào vòng tranh đấu, nhuốm mùi huyết tanh, bất hạnh đến chừng nào.
Chạm phải
đôi mắt sáng của Sính Đình, Đông Chước bất chợt hất tay nàng ra, giận dữ quay mặt đi, trầm giọng: “Đệ không thấy gì hết”.
Trong lòng
Sính Đình buồn bã, ngây dại nhìn Đông Chước. Túy Cúc hớn hở nhìn ra
ngoài, vội nắm cổ tay nàng kéo ra ngoài đại môn: “Nhanh lên!”.
Diệu Thiên
không hề muốn xung đột với người của Hà Hiệp, trong lòng cũng mừng thầm, bèn nghiêm nghị dẫn theo đám đông ra