
hóa quá.
- Ừ. – Tô Mạc nhăn nhó đáp, hai bàn tay bắt đầu đan vào nhau đầy căng thẳng.
Mặc cho cô đang lúng túng ra sao, cậu kéo phắt lấy cô lôi xềnh xệch vào bên trong:
- Ui giời đi thôi. Con dâu xấu mấy đằng nào cũng phải diện kiến mẹ chồng!
- Cậu đi trước đi! – Tô Mạc chỉ kịp thốt lên một câu. Đột nhiên cô thấy bao nỗi căng thẳng đều tan biến.
Sau khi bình tĩnh lại, cô cũng không giằng tay khỏi Diệp Tử Khiêm mà vẫn
ngoan ngoãn bước theo sau cậu. Cảm giác bàn tay trơ trọi của mình được
một ai đó nắm chặt, thật chặt giống như thứ hạnh phúc mà bấy lâu cô mải
miết kiếm tìm. Cô không tìm thấy nó từ một người đàn ông cô muốn nhất
mà lại được cảm nhận nó từ một người khác. Hạnh phúc này có được coi là
viên mãn không?
Cô bước quá nhanh nên không để ý có một đôi nam nữ ngồi ở trong góc đang dán mắt vào cảnh tượng tay trong tay này.
- Tô Mạc, tớ theo đuổi cậu là việc của tớ. Diệp Tử Khiêm muốn làm gì thì chưa bao giờ thất bại.
-… Một tràng cười khẽ vang lên rúc rích đầy vẻ giễu cợt từ khuôn mặt xinh xắn của một người đẹp, không ai khác chính là Bạch Y Y.
- Tư Niên này, em gái anh cũng gớm thật đấy. Chưa gì đã bám được vào nhà họ Diệp rồi.
Khuôn mặt điềm đạm của người đàn ông ngồi đối diện bỗng chốc tái nhợt. Anh
bặm môi như thú dữ đang muốn xổ chuồng, vẻ đáng sợ chẳng giống ngày
thường chút nào. Bạch Y Y cũng tỏ ra tinh tướng, cô “hứ” một tiếng rồi
chẳng thèm nói nữa. Mình anh ngây dại trông theo bóng hình quen thuộc
của thuở thơ ấu bị một người khác dẫn đi mỗi lúc một xa để rồi mất hút.
Trái tim anh như có kẻ nào đó đang cứa dao vào không thương tiếc. Vết
thương nhỏ thôi nhưng cũng đủ khiến toàn thân anh tê tái.
Tô Mạc theo Diệp Tử Khiêm rẽ ngang rẽ dọc khắp nhà hàng, cuối cùng cũng đến được một phòng ăn riêng nằm trong góc yên tĩnh.
Bước qua cánh cửa, cô trông thấy một đôi vợ chồng đang ngồi nghiêm trang ở
đó từ lúc nào. Người đàn ông hay xuất hiện trên ti vi, theo sau lúc nào
cũng có một đám người kề cận, vừa sinh ra đã mang số làm kẻ ăn trên ngồi chốc thiên hạ. Nhưng hôm nay sau lưng ông không có bóng dáng ai cả, ấy
thế mà trông vẫn uy nghi bệ vệ lắm. Người phụ nữ ngồi bên trông rất đẹp
và quý phái, tuy bà không còn trẻ trung nữa nhưng vẻ đẹp vẫn còn rất mặn mà. Các nét trên khuôn mặt cân xứng, đôi mắt sắc sảo thanh tú. Bà ngồi
cạnh chồng, người toát ra khí chất thanh nhã cao quý khác thường.
Diệp Tử Khiêm có vẻ giống mẹ hơn, thì ra cặp mắt hoa đào kia được thừa hưởng từ mẹ. Nhưng cậu lại được trời phú cho khí chất oai phong đường hoàng
từ bố. Thảo nào trong trường, con gái say cậu như điếu đổ, con trai nể
cậu một phép, không hổ danh hotboy của trường.
Tô Mạc đang ngẩn người ra trước một gia đình bề thế từ cha đến con thì một giọng nói nho nhã, hiền hòa vang lên:
- Cháu là Tô Mạc phải không? Thằng Khiêm chọn khéo ra phết, trông con bé lanh lợi thế này cơ mà, ông nó nhỉ?
Ông Diệp Thuật nghe thấy thế liền cười xòa và trả lời rất mực tự hào:
- Còn phải khen, con tôi mà lại!
- Xì, ông thôi đi! – Mẹ Diệp Tử Khiêm, bà Lâm Vị Ương lườm nguýt ra vẻ làm nũng.
Bị vợ “cảnh cáo”, Bí thư tỉnh vẫn cười hiền hòa như vừa được ăn mật ong, ông tiếp tục tán thưởng:
- Mắt thẩm mỹ của nó giống tôi, chuẩn quá còn gì!
- Thôi đi, chỉ được cái giỏi nói! – Bà Lâm không chịu thua, vẫn tiếp tục đang đá.
Thấy hai bố mẹ cứ tranh luận với nhau như trẻ con ngay trước mặt người mình
thích, Diệp Tử Khiêm cũng thấy hơi ngượng bèn lên tiếng nhắc nhở:
- Bố, mẹ, hai người nghiêm túc một chút được không?
- Nghiêm túc cái gì! – Bà mẹ ngúng ngẩy lườm Tử Khiêm rồi quay sang nhìn
Tô Mạc cười thân thiện. – Cháu là Tô Mạc phải không, qua đây ngồi nào,
đứng đó làm gì.
Nói rồi nà đích thân đứng dậy và kéo Tô Mạc dẫn tới ghế ngồi cách hai cha con một khoảng hơi xa.
- Bà cháu mình không thèm ngồi với hai tên dở hơi này nữa!
- Mẹ nói cái gì thế! – Diệp Tử Khiêm than vãn.
Ông bố ngồi bên cạnh vội phân bua:
- Ấy chết, bác là không dở hơi. Có thằng Khiêm dở hơi thôi, hồi bé nó
lười tắm lắm. Một tuần giỏi lắm hai lần chịu ngồi vào chậu.
Dứt lời, cả bốn người phá lên cười giòn giã. Khuôn mặt Diệp Tử Khiêm đỏ bừng lên, cậu bá lấy cổ bố rồi lắc lắc:
- Bố hơi bị được! Có mà bố lười tắm ấy! Ngày nào con chả tắm!
Tiếng cười lại nổ ra vang hơn trước.
Những tràng cười đầm ấm đã gạt bỏ mọi căng thẳng trong đầu Tô Mạc. Hai bác
xưng hô thật thân thiện, cô thấy lòng mình như được sưởi ấm.
Mọi
cảm giác gò bó đều đã tan biến, cô chỉ thấy mọi thứ thật yên bình, vui
tươi. Nếu có thể, xin hãy cho cô kiếp sau tựa đầu vào người con trai này để làm một đôi vợ chồng mặn nồng, kiên cường, cùng vượt qua sóng gió
cuộc đời.
Bữa ăn diễn ra trong sự vui vẻ. Sau đấy tất cả cùng
thưởng thức món tráng miệng Tô Mạc mang tới làm quà. Bố và mẹ Tử Khiêm
đều khen không tiếc lời. Tử Khiêm làm bộ chê ỏng chê eo nên bị bố mẹ
quạt cho một trận.
Cơm no rượu say, Diệp Tử Khiêm cùng bố vào nhà vệ sinh, để hai bác cháu ở lại với nhau.
Căn phòng thênh thang chỉ còn lại hai người phụ nữ, Tô Mạc thấy hơi gượng
gạo. Bà Lâm tinh ý nhìn ra