
iện. Nói chính xác thì cô không hề kể cho cậu biết hôm nay hai mẹ con cùng ra viện, chỉ
bảo cậu tạm thời ngừng đến.
Tuy Diệp Tử Khiêm không chịu nghe theo nhưng sau mấy lần cô nổi cáu, cậu cũng qua ít hơn.
Hôm nay trên lớp có bài kiểm tra, cô biết chắc Diệp Tử Khiêm không tới nên mới nhân cơ hội để tránh cậu.
Tô Mạc nợ cậu nhiều quá, mà những thứ ấy cô lấy gì trả nổi. Thế nên hãy để mọi chuyện chấm dứt từ bây giờ. Dù sao cô cũng nghỉ học rồi, mọi mối
lien quan tới cậu cũng sẽ cất đứt từ đây.
Dù Tô Mạc vẫn nợ cậu rất nhiều, dù trong lòng cô cũng không nỡ.
“ Nhưng Tô Mạc không đủ đẹp, không đủ tốt đâu, chỉ là một đứa quèn, chẳng đủ hay ho đâu. Thế nên, quên tôi đi nhé hoàng tử.”
Sau khi sắp xếp cho mẹ đâu vào đấy, cô danh ít thời gian tới trường làm thủ tục thôi học. Nhà trường cũng hiểu tình cảnh của gia đình cô nên đồng
ý. Mọi thủ tục đã xong, thầy hiệu trưởng đột nhiên rút tử trong ngăn kéo một xấp tiền và đưa cho cô. Cô bàng hoàng đứng tại chỗ và không nói nên lời. Thầy hiệu trưởng nói:
- Nhà trường vừa thực hiện một đợt quyên góp, cũng không nhiều lắm nhưng em cứ cầm lấy đi.
Toàn thân cô cứng đờ, chỉ có bàn tay nóng rát khi đón lấy xấp tiền.
Ừ thì cô lúc nào cũng vô tư, lúc nào cũng tưng tửng nhưng không có nghĩa
là cô thích phô diễn mọi thứ trong lòng ra cho cả thiên hạ trông thấy để rồi đón lấy sự cảm thông rẻ mạt này.
Thấy thái độ cô có gì đó không ổn, thầy hiệu trưởng hồ như cũng đoán ra được điều gì bèn vội giải thích:
- Em yên tâm, nhà trường không công khai danh tính của em đâu, chỉ là
quyên góp nặc danh thôi. Em đừng lo nữa, cả trường không ai biết chuyện
gia đình em đâu.
Tô Mạc mím môi và thốt ra hai chữ “cảm ơn”. Quả thực những gì nhà trường làm cho cô thực sự ân cần.
- Không phải cảm ơn chúng tôi đâu. – Thầy hiệu trưởng xua tay và nói đầy
ẩn ý. – Diệp Tử Khiêm nhắc chúng tôi đấy. Nếu không nhà trường đã nói
thẳng chuyện nhà em ra, dù làm vậy sẽ quyên góp được nhiều hơn. Nhưng mà thôi, tốt nhất nên nghĩ tới cảm giác của em trước.
Những lời phân trần của thầy khiến Tô Mạc càng rối như tơ vò.
Cô không nhứ mình đã ra khỏi phòng giáo vụ bằng cách nào, chỉ biết vừa ló mặt ra đã gặp Diệp Tử Khiêm đang đứng chờ cô.
Cậu tựa lưng vào tường, đôi mắt mơ màng như đang ngủ, chẳng rõ đang theo
đuổi những suy nghĩ gì trong đầu. Thấy cô xuất hiện, cậu tỏ ra sốt sắng:
- Nghe nói cậu định nghỉ học?
- Ừ! Không phải nghe nói, mà là đúng như vậy thật. – Tô Mạc cố tình đáp
thật nhạt nhẽo để kiếm cớ nhưng Diệp Tử Khiêm đã giữ cô lại.
Cậu lạnh lùng nói:
- cậu có thể đừng tỏ thái độ đừng dửng dưng như vậy được không? Việc gì
cũng có cách giải quyết, tại sao đến mức phải nghỉ học? Cậu học đâu có
kém, không dưng bỏ cuộc ngay lúc này, cậu thật sự nỡ làm vậy sao?
- Có gì đâu mà không nỡ? – Tô Mạc thản nhiên đáp. – Đã đến mức này rồi, còn có thứ gì không vứt bỏ được?
- Cậu… - Diệp Tử Khiêm tỏ ra nóng nảy nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn.
Cậu muốn giữ chặt lấy cô bằng cả ánh nhìn lẫn bàn tay, tưởng rằng như
vậy là đủ để giữ cô mãi mãi.
Hai người nhìn nhau trong im lặng,
hai bàn tay lưu luyến chạm vào nhau dù thật chẳng hợp với khung cảnh là
cửa phòng ban giám hiệu.
Cuối cùng Tô Mạc vẫn là người phá vỡ sự
im lặng, giọng nói của cô vẫn lạnh lùng như hơi băng trên mặt hồ mùa
đông thấm sâu vào tận xương tủy, khiến trái tim chàng trai như vừa có
mảnh băng xuyên vào.
- Nếu không có việc gì thì tớ về trước đây.
- Khoan đã! – Diệp Tử Khiêm vẫn ngang bướng nắm chặt tay cô, cậu nhìn
chằm chằm vào cô, đôi mắt dữ dằn như muốn lao vào ăn thịt.
Tô
Mạc cũng đáp lại bằng ánh mắt nhạt nhòa, không vui, không buồn, không
gét cũng chẳng yêu. Ánh mắt vô nghĩa đó lại khiến cậu bại trận, mí mắt
cụp xuống ỉu xìu như một con sói vừa đánh nhau thua, giọng nói của cậu
bỗng chốc nghe thật tội nghiệp:
- Đừng như thế nữa có được không. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách đi mà, thế nào cũng giải quyết được thôi.
Cậu lầm bầm mấy câu ấy trong miệng, tuy trong bụng cũng không tin tưởng
vào những gì mình nói lắm nhưng ngoài miệng vẫn chắc như đinh đóng cột.
Nhưng trông cậu thành thật và chân thật lắm, đến giờ phút này có mấy ai
chân thật với cậu như người con trai này?
Tô Mạc nghĩ ngợi một
hồi rồi vòng tay tặng cậu một cái ôm khó hiểu. Mặc cho sau lưng là cửa
phòng ban giám hiệu, cô vẫn vô tư ôm lấy cậu. Cái ôm khiếm Diệp Tử Khiêm sững sờ, cậu mở to mắt để chắc chắn những gì cậu đang thấy không phải
ảo giác. Nhưng chưa kịp đưa tay lại thì cô đã buông cậu ra.
- Cảm ơn. – Lời nói của cô cụt ngủn nhưng nó nặng nề như trăm lời nghìn chữ,
đè nén suy nghĩ của Diệp Tử Khiêm khiến cậu mãi mới định thần được.
- Có… Có gì đâu mà phải cảm ơn. – Diệp Tử Khiêm lắp bắp và hướng ánh mắt
xuống dưới chân để che nỗi ngượng ngùng đang lan hồng trên mặt.
Tô Mạc nhìn cậu một hồi rồi chậm rãi đáp:
- Cảm ơn cậu đã giúp tôi chút danh dự còn sót lại.
- Hả?
- Vụ quyên góp nặc danh là ý tưởng của cậu phải không?
- Đúng. – Diệp Tử Khiêm hào hứng trả lời, dường như không nhận ra nụ cười cay đắng trên mặt cô. Cậu bắt đầu