XtGem Forum catalog
Có Phải Anh Yêu Em

Có Phải Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322032

Bình chọn: 7.5.00/10/203 lượt.

không vui là tâm trạng của cậu lại phơi phới như mở hội.

Lúc thầy giáo ra ngoài thanh toán cho bữa ăn đã cong, tiếng xì xào của mấy

đứa con gái sau vách ngăn bàn bên cạnh vọng sang chỗ hai người. Chẳng

nhìn rõ là ai với ai, chỉ biết chúng nó nói câu nào, hai người bên này

đều nghe thấy hết. Chủ đề ban đầu xoay quanh bài khó nhất trong vòng thi sáng nay, nhưng sau một hồi tào lao, chẳng mấy chốc cả bọn đã lái sang

những thứ khác. Một nàng lên tiếng:

- Này, các cậu có thấy cái bạn nộp bài sớm nhất hôm nay không? Cái bạn gì mà trông đẹp trai ấy!

- À! Tớ biết, tớ biết! Điểm cao nhất luôn đấy!

- Chưa biết nhá! Tớ ngồi ngay bên cạnh chứng kiến rõ, từ đầu đến cuối có

mỗi cậu ấy làm bài thôi. Khổ, loay hoay một hồi mà chẳng ai giúp!

- Thế á? Đồng đội đâu sao không giúp, quá đáng thế? Nhưng mà cậu ấy thông minh ra phết, có một mình mà làm vèo vèo, lại còn điểm cao nhất phòng

thi nữa chứ!

- Ừ, nghe đâu tên là Diệp Tử Khiêm.

- À… Hotboy thiên tài bên trường Nhất Trung đấy!

- Đúng, đúng, đúng! Chuẩn luôn! Giá mà tớ được ghép đội cùng cậu ấy nhỉ…

- Tớ cũng thế!

….

Cuộc bàn tán của mấy nàng cứ tiếp tục, nhân vật được nhắc đến vẫn chỉ là hotboy thiên tài Diệp Tử Khiêm huyền thoại. Cậu vốn không ưa người khác tỏ vẻ

xuýt xoa phát cuồng sau lưng mình nhưng hôm nay thì khác, nghe cũng thấy bùi tai, thích phết đấy chứ! Diệp Tử Khiêm ra vẻ điềm đạm hằm thăm dò

thái độ của cô gái ngồi đối diện. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắm của cô trở

nên trắng bệnh, bờ môi bợt đi như bị mất máu, trong lòng cậu bỗng sinh

ra những cảm giác rất khác lạ, đang định hỏi han thì Tô Mạc đứng phắt

dậy. Đúng lúc ấy thầy giáo lại bước vào nên trông cô càng lúng túng.

- Tô Mạc, em làm sao vậy?

- Dạ thưa thầy, không có gì. Tự dưng em lại thấy hơi mệt nên định về ngỉ

sớm. – Tô Mạc lí nhí trả lời, rồi bâng quơ nhìn vào cái lọ hoa trước

mặt.

- Có cần tôi đưa em đi khám bác sĩ không?

- Không cần ạ, em nghỉ một lát là khỏe ngay ấy mà.

- Thế cũng được. – Thầy gật đầu, chưa kịp dặn dò thêm thì cô đã chạy bay biến mất.

- Hừm… - Khuôn mặt thầy không giấu được vẻ thắc mắc, thầy quay sang nhìn Diệp Tử Khiêm và hỏi – Bạn ấy làm sao vậy?

- Sao em biết được! – Diệp Tử Khiêm trợn ngược mắt vì cụt hứng.

Buổi tối trong căn phòng nhỏ, cậu ngồi làm bài giữa muôn ngàn bứt rứt. Hình

ảnh khuôn mặt cô bạn gái nhợt nhạt cứ ẩn hiện mãi trong suy nghĩ khiến

não cậu như muốn nổ tung. Cậu nghĩ ngợi một hồi rồi quyết định mở cửa

bước ra ngoài.

Dưới chân khách sạn có một cái vườn con con, bên

trong là một hồ nước chi chít hoa sen. Tô Mạc ngồi sụp bên bờ, lặng lẽ

nhìn hồ sen và nghĩ vẩn vơ đủ thứ trong đầu. Diệp Tử Khiêm đứng nhìn cô

một lúc lâu. Nếu không lên tiếng, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết cậu

từng đứng đó, nghĩ vậy Tử Khiêm bèn mở lời:

- Bảo người mệt mà còn ngồi đây ngắm hoa, cậu cũng rảnh phết!

Giọng nói khiến cô giật thót và luống cuống quay lại. Thấy cậu, vẻ mừng vui trên mặt cô

tắt ngấm. Mí mắt cô cụp xuống và trả lại cho Tử Khiêm bộ dạng vô hồn như xác chết của ngày thường:

- Ra là cậu à?

- Không thì cậu nghĩ là ai? – Cậu nóng lòng, vừa bước đến gần, Tô Mạc đã đứng phắt dậy toan bỏ đi.

- Sao tôi vừa đến cậu lại đi đâu? Ghét tôi lắm chắc?

- Không! – Dường như lời phủ nhận không có chút nào thật lòng. Tô Mạc đáp lại, chẳng buồn nhìn vào mặt hắn – Tại tôi thấy muộn rồi nên định về

phòng đi ngủ.

- Chưa đến tám giờ mà đã ngủ? Bốc phét!

- Ờ thì tôi… Phải về đi tắm. – Tô Mạc lúng búng trả lời.

Diệp Tử Khiêm bỗng thấy đỏ mặt, trong óc cậu lờ mờ hiện ra tiếng nước gì rào và thân hình gợi cảm của một thiếu nữ nào đó. Chủ nhân của thân hình

tưởng tượng kia từ từ ngẩng đầu, mái tóc dài mềm như lụa buông xuống hai bờ má. Đôi mắt, đôi môi, chiếc mũi quen thuộc kia… tất cả đều là của Tô Mạc!

Sự tưởng tượng tội lỗi ấy khiến cậu hoảng sợ. Cậu vội hắng giọng để xua nó đi nhưng vẫn chưa dám nhìn vào mắt cô gái:

- Tóm lại là cậu không ưa tôi!

- …

- Tại sao không trả lời?

- Nếu cậu đã nghĩ thế thật thì tôi cũng chẳng cần phải phủ nhận nữa.

- Cậu … - Xém chút nữa Tử Khiêm tức đến ói máu. Sau vài tiếng “cậu” lắp

bắp, cuối cùng Tử Khiêm cũng nghĩ ra cái để nói nói: - Cậu cay tôi vụ

hôm nay chứ gì?

Cô hái chần chừ một hồi lâu, mãi chẳng chịu lên

tiếng mặc cho Tử Khiêm vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Đến khi cậu sắp bỏ cuộc

thì cô bất chợt lên tiếng:

- Không chỉ có hôm nay đâu! Còn rất

nhiều lần khác trước đây nữa! Diệp Tử Khiêm, tôi chẳng đắc tội gì với

cậu, sao cái gì cậu cũng nhằm vào tôi bằng được vậy? – Câu trả lời đeo

nặng một nỗi băn khoăn khổ sở. Tử Khiêm bỗng thấy bức bối trong lòng,

cậu xoáy thẳng ánh nhìn vào đôi mắt cô và gằn giọng:

- Ai nhằm

vào cậu! Đừng có tưởng bở nữa! Mấy đề sáng nay thì loại đầu óc như cậu

giải thế nào được! Tôi không cho cậu làm tức là giúp cậu đấy! – Ý tứ lộn xộn chẳng theo thứ tự nào hết. Dẫu vậy, Tô Mạc vẫn chỉ đáp trả bằng ánh nhìn lạnh lẽo và mệt nhọc. Cô gật đầu:

- Ừm, hiểu rồi. Tôi phải về phòng đây, mai còn thi.

- Thi cái quái gì mà thi! Loại như cậu đi về mà bán hàng rong với mẹ ấy!

Học làm g