
không để cho nam nhân của mình phải lo lắng, hoặc là đáng thương nhu nhược kêu
cứu hay sao? Có một hồng nhan tri kỉ khác người như vậy, không biết Ngân Bút
Thư Sinh sẽ có cảm tưởng gì?
Mọi nguời nhìn về phía Thư Sinh, chỉ thấy hắn thần sắc
tự nhiên, phảng phất như là đối với mấy lời kia đã tập mãi thành quen, đối với
nàng gật đầu nói: “Phạm cô nương ngươi yên tâm, đây là do tại hạ rước lấy tai
vạ, tại hạ tự nhiên sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.”
Phạm Khinh Ba cùng với đám hảo hán không hẹn mà cùng
sáng mắt lên, “Ngươi nguyện ý nhận lời khiêu chiến của bọn họ?”
Thư Sinh sửng sốt, tựa hồ không rõ vì sao nàng có thể
nghĩ như vậy, vội vàng xua tay nói: “Không có không có.” Nói xong, hẳn phủi
phủi y bào, chỉnh sửa lại tranh phục nghiêm chỉnh, sau đó mới hướng bạch y nam
tử vái chào thật sâu, nói: “Vị huynh đài tuấn tú lịch sự này mặc bạch y nhẹ
nhàng, nói vậy cũng là người phong nhã, động đao động kiếm có hơi làm nhục nhã
nhặn. Có câu quân tử động khẩu không động thủ, không bằng chúng ta nói đạo lí
đi.”
Một đám hảo hắn nghe vậy suýt nữa ngất xỉu, giúp đỡ
nhau miễn cưỡng đứng vững, quay mặt nhìn nhau, ai cũng đều là mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng.
Phạm Khinh Ba lại càng muốn khóc, Thư công tử, Thư đại
hiệp, so ra không phải ngươi càng là người không rõ tình huống hơn hắn sao,
người ta tìm ngươi luận võ ngươi lại nói cái gì đạo lí? Ngươi không phải là đệ
nhị thiên hạ a, ngươi đây rõ ràng là thiên hạ tối nhị*!
(* khắp thiên hạ không có người thứ hai)
“Thánh hiền có câu, quân tử hoài đức, nhân giả không
lo…”
Cùng với lời dạo đầu vạn năm “Thánh hiền có câu” vang
lên, Thư Sinh không thể ngăn cản mình bắt đầu đại diễn thuyết về “Đạo lí quân
tử”. Vài người hảo hán giang hồ vốn là người thô lỗ, nhận biết mặt chữ chỉ đủ
để xem bí kíp võ công, giờ phút này nghe từ trong miệng hắn thốt ra những lời
kinh văn nặng như ngàn cân cứ triền miên không dứt, chỉ cảm thấy choáng váng cả
đầu, ào ào tuyệt vọng che lỗ tai.
Phạm Khinh Ba đang bị uy hiếp cùng với tên bạch y nam
tử đang uy hiếp nàng đều đáng thương như nhau, bởi vì không có rảnh tay để che
được lỗ tai, chỉ có thể chịu đau khổ không thôi. =.=
“… Cái gọi là quân tử hiểu lễ nghĩa, tiểu nhân chỉ
biết lợi, cho nên quân tử có thể theo chính đạo, mà tiểu nhân lại lầm đương lỡ
bước. Phạm cô nương là một nữ tử yếu ớt, huynh đài uy hiếp nàng thật sự làm cho
nàng tổn hại đức hạnh; tại hạ là một thư sinh, tay trói gà không chặt, huynh
đài cố tình bức tại hạ, cũng là không có đạo nghĩa. Thánh hiền lại nói, đắc đạo
giả giúp đỡ nhiều, thất nói giả quả trợ…”
Thư Sinh cứ ba hoa chích choè thao thao bất tuyệt,
Phạm Khinh Ba trong lòng run sợ.
Bởi vì thanh kiếm sắc kia đặt trên gáy nàng vì không
địch lại được công lực nói linh tinh của tên kia, bắt đầu run nhè nhẹ. Nàng dè
dặt cẩn trọng né tránh mũi kiếm, sau đó nhỏ giọng cùng với tên bạch y nam tử
thương lượng: “Đại hiệp, ngươi thật xác định muốn cùng tên kia khiêu chiến
sao?”
Bạch y nam sắc mặt cứng đờ, không đáp.
Nàng không ngừng cố gắng: “Cùng loại mọt sách này tỷ
thí, nếu thắng được, thật sự là hào quang sáng rọi sao?”
Các vị đứng ở đây đều thuộc nhóm một trăm cao thủ nổi
danh võ lâm, nhĩ lực (thính giác) tự nhiên hơn người, cho dù có bịt kín lỗ tai,
lời niệm chú của Thư Sinh cũng như những lời này của Phạm Khinh Ba họ vẫn đều
nghe được, trong lòng dần dần cũng nổi lên nghi hoặc y hệt như vậy.
Mà bạch y nam tử tuy rằng mắt vẫn nhìn về phía trước
không thay đổi, nhưng thần sắc lại xuất hiện dao động trước nay chưa từng có.
Nàng tiếp tục châm ngòi thổi gió: “Ta từng nghe nói
Kinh Hồng kiếm khách Tần Tử Ngọc có một bộ Kinh Hồng kiếm pháp độc nhất thiên
hạ, đúng thứ ba trong Binh Khí Phổ, mà cái gã đứng thứ hai trong Binh Khí Phổ
lại chỉ sử dụng một cái ngân bút. Ngươi ngẫm lại xem, ngươi cũng dùng kiếm, nếu
như đánh thắng được Kinh Hồng kiếm khách thì ngươi sẽ trở thành thiên hạ đệ
nhất kiếm, kia chẳng phải so với thắng ngân bút càng vẻ vang cũng có ý nghĩa
hơn sao?”
Trên mặt bạch y nam tử hiện lên giãy giụa đấu tranh
càng sâu.
Lúc này, tiếng lải nhải thuyết giáo của Thư Sinh vẫn
liên tục truyền đến: “Quân tử có cái nên làm cũng có việc không nên làm, cứ xem
như huynh đài không tuân theo đạo lí quân tử, cũng nên để ý tới đạo nghĩa giang
hồ. Đạo cũng có câu, huống chi huynh đài vẫn là một vị kiếm khách? Hiệp khách
nên trừ bạo giúp kẻ yếu, há có thể vì lợi ích riêng mà làm bị thương dân chúng
vô tội? Thánh hiền có câu…”
Một bên là lời nói dụ hoặc của Phạm Khinh Ba, một bên
là Thư Sinh như âm hồn bất tán cứ lải nhải niệm, thay nhau vang lên trong lỗ
tai hắn, làm trong đầu hắn sắp nổ tung, cuối cùng, hắn rốt cục chịu không nổi
nữa ngửa mặt lên trời rống to một tiếng, sau đó hướng mũi kiếm về phía tạp âm
phát ra: “Ngươi câm miệng! Không cầm niệm nữa! Ta đi! Ta đi còn không được sao!!!!”
Khinh công vài bước, bạch y nam tử với vẻ mặt cuồng
loạn bộ pháp hỗn độn biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
Phạm Khinh Ba không còn có ngoại lực uy hiếp nữa, lập
tức ngã ngồi trên mặt đấ