
t.
Thư Sinh còn chưa kịp phản ứng chuyện vừa phát sinh,
theo quán tính vẫn phun ra một câu tổng kết cuối cùng: “Nói cho cùng, huynh đài
vẫn là nên buông đao xuống, lập tức tu thành chính quả đi…”
Thư Sinh trừng mắt nhìn, ý thức được đối tượng hắn
giảng đạo lý đã không chiến mà chạy, vì thế hai tay tạo thành chữ thập, cõi
lòng vui mừng nói: “Thiện tai thiện tai, bạch y huynh đài quả nhiên là có khí
chất quân tử. Mặc dù ngẫn nhiên lầm đường, nhưng biết sai có thể sửa…”
Đột nhiên nhớ tới gì đó, hắn xoay người nhìn các hảo
hán giang hồ khác, mỉm cười. Chúng hảo hán chấn động, sắc mặt lộ vẻ e ngại.
Hắn bắt đầu chậm rãi sửa sang lại y quan, phủi nhẹ áo
dài, chỉnh đốn trang phục làm lễ, lại vái chào bọn họ thật sâu. Khi ngẩng đầu
lên, lại phát hiện hầu hết tất cả hảo hán đều biến mất, chỉ còn lại có một nam
tử áo xám.
“Di, những người khác đâu?” Thư Sinh mờ mịt nhìn bốn
phía, hỏi nam tử mặc áo xám.
Bây giờ đã là đầu hạ, nam tử mặc áo xám này lại khoác
áo choàng đeo bao tay, toàn thân từ trên xuống dưới đầy toát ra một cỗ quỷ dị.
“Những người đó không muốn cùng ngươi giảng kinh luận
đạo, tự nhiên sẽ đi.” Nam tử áo xám thanh âm khinh thường, lại giống như là dây
đàn lâu chưa được tra dầu, khàn khàn, đè nén.
Thư Sinh có chút tiếc nuối “Nga” một tiếng, lại hỏi:
“Vậy vị huynh đài này ngươi ở lại là muốn cùng tại hạ luận đạo sao?”
Nam tử áo xám cúi người xuống, mời là lạ nở nụ cười,
mở miệng: “Ta không phải tới tìm ngươi khiêu chiến.”
Thư Sinh có chút nghi hoặc nhìn hắn, suy nghĩ một lúc,
lập tức bừng tỉnh đại ngộ, “Ngươi cũng tới đây tắm rửa? Tại hạ đã tắm xong rồi,
dọn dẹp một chút liền có thể rời đi, mời huynh đài tự nhiên.” Nói xong ánh mắt
lóe lóe, có chút ngượng ngùng nhìn liếc mắt nhìn Phạm Khinh Ba cách đó không xa
một cái, Phạm Khinh Ba bị hắn nhìn toàn thân run lên, nhăn mũi trừng mắt lườm
hắn một cái.
Nam tử áo xám lần này không có trả lời hắn, hỏi ngược
lại: “Ngươi thật sự tự phế võ công?”
Thư Sinh có điểm bất đắc dĩ gật đầu, “Các ngươi vì sao
luôn không tin. Tại hạ thật sự chán ghét đánh đánh giết giết, cũng là thật sự
tự phế võ công. Tại hạ có thể thề, nếu có nửa lời gian dối, sẽ không được chết
tử tế.”
Nam tử áo xám nghe vậy, đôi mắt đục ngầu dấu dưới mũ
áo choàng đột nhiên tràn ra ánh sáng, trên mặt là một nụ cười méo mó.
“Hắc, Ngân Bút Thư Sinh không ai bì nổi, ngươi cũng có
ngày hôm nay!”
Hắn khặc khặc cười, hai tay đeo găng vỗ vỗ trong không
trung, từ phía núi hiện ra bốn người đang đi đến. Trên tay bọn họ nâng một thứ
gì đạp gió mà đi. Đi đến gần hơi một chút mới thấy rõ, kia rõ ràng là một cỗ
quan tài.
Trả thù! Trong đầu Phạm Khinh Ba hiện lên hai chữ này,
nàng quyết định phải rời khỏi hiện trường báo thù này thật nhanh. Ai ngờ nàng
đứng lên, chân vừa tiếp xúc liền khiến đầu gối mềm nhũn vô lực ngã xuống.
“Phạm cô nương, ngươi không sao chứ?” Thư Sinh thấy
thế quýnh lên, muốn đi qua giúp đỡ, nhưng toàn thân hắn cũng cảm thấy mềm nhũn
mệt nhọc.
“Ha ha ha ha! Hai vị cảm thấy, Quỷ Cốc độc môn nhuyễn
cân tán có tư vị như thế nào?”
Nam tử áo xám kéo mũ của áo choàng xuống, lộ ra một
khuôn mặt với những vết sẹo loang lổ dữ tợn không chịu nổi, hắn đi đến trước
mặt Thư Sinh, “Hừ, Trong Quỷ Cốc lấy một định trăm, một trận thành danh? Một
cây ngân bút đánh gãy gân tay gân chân của Diễm quỷ vẫn toàn thân trở ra? Ngươi
rất lợi hại a Ngân Thư Sinh!” Càng đến những chữ cuối cùng càng nghiến răng
nghiến lợi.
Ba một tiếng, Thư Sinh bị một cái tát đánh đổ sang một
bên.
“A ——” Phạm Khinh Ba sợ tới mức thét chói tai thất
thanh, lập tức che miệng, hoảng sợ nhìn áo xám nam tử đang đảo mắt nhìn nàng.
May mà nam nhân kia chỉ là khinh miệt nhìn nàng một
cái, sau đó lại đem tầm mắt quay về trên người Thư Sinh, vừa lòng khi nhìn thấy
trên khuôn mặt hắn là vết máu hiện năm đầu ngón tay.
Cặp bao tay kia của hắn, lớp trên không chỉ có đinh
tán, mà còn có kịch độc.
Thư Sinh ho khan vài tiếng, phun ra một bụng máu,
huyết sắc đen đặc. Hắn rốt cục nhăn mày, sau đó lại là vẻ mặt lạnh nhạt, sắc
mặt có chút không vui, “Ngươi nói ngươi là người của Quỷ Cốc? Vậy ngươi chắc
phải nhớ, mười một năm trước cốc chủ của các ngươi bại trong tay ta, từng hứa
với ta sau này Quỷ Cốc sẽ không sử dụng độc nữa. Quân tử trọng lời hứa, cớ sao
lại tư lợi bội ước?
Nam tử áo xám cười lạnh nói: “Bớt giảng đạo nghĩa quân
tử của ngươi đi! Ta chỉ biết là, hiện tại ngươi đang ở trong tay ta! Năm đó
ngươi sỉ nhục Quỷ Cốc chúng ta, ta nhất định phải từng chút từng chút đòi lại!”
Nâng tay muốn đánh tiếp một chưởng, nhưng động tác của hắn lại dừng ở không
trung, miễn cưỡng thu tay về, “Nếu không phải cốc chủ muốn bắt sống ngươi chờ
hắn xử lý…. hừ!”
Hắn choàng áo choàng lên, quay đầu quát, “Còn đứng đó
làm gì? Mau quăng hắn vào trong quan tài đi!”
“Dạ!”
Bốn người kia nâng Thư Sinh lên ném vào trong quan
tài, lại xin chỉ thị : “Lệ quỷ đại nhân, nữ nhân kia nên làm cái gì bây giờ?”
Nam nhân áo xám được gọi là Lệ quỷ nhìn lướt qua Phạm
Khinh Ba đang lạnh run ngồi trên mặt đất, nghĩ đ