
tôi đi chung một chỗ, khiến cô bất an như vậy sao?" Cô hốt hoảng nhìn ở
đáy mắt anh, một cỗ thương tiếc từ đáy lòng trào ra, làm cho anh không
nhịn được đưa tay xoa nhẹ gương mặt trơn mềm không chút tỳ vết của cô.
Khoảng cách giữa hai người gần gũi như thế, Cẩn ngừng thở, ngay cả thở
mạnh một cái cũng không dám chứ nói chi là mở miệng trả lời anh. Cô gái
này nên thuộc về anh.
Lần đầu tiên ở quán cà phê nhìn thấy cô
trong khoảnh khắc đó, trong đầu anh hiện lên ý niệm này. Sau đó, anh
phát hiện cô gặp nguy hiểm, liền dũng cảm quên mình lao đến giải cứu cô. Sau khi cô an toàn, anh phát hiện mình lại có cảm giác thở phào nhẹ
nhõm.
Sau khi hai người hai lần vô tình gặp gỡ , anh càng thêm
xác định, giữa hai người có tồn tại một loại liên hệ không cách nào diễn đạt bằng ngôn ngữ. Anh nghĩ muốn cô, muốn phải có cô, muốn giữ cô ở bên cạnh anh, một khắc cũng không rời xa.
"Làm bạn gái của tôi." Anh dùng giọng nói giàu từ tính hỏi, bên trong chứa đựng sự kiên trì cùng nghiêm túc.
Cẩn trợn tròn mắt, không thể tin được điều mình vừa nghe. Trong đầu trống rỗng, tiếp đó cô nghe câu trả lời của mình --"Được".
Sau đó, anh cười, cúi đầu hôn cô. Cô có cảm giác nụ hôn đó chạm đến lòng
mình, chạm đến tất cả suy nghĩ của mình. Sau khi trở lại khách sạn, Nhã
Văn liền thần thần bí bí nói với cô, một tuần lễ sau, cô ấy phải đến chỗ của anh trai, nói có chuyện muốn cùng anh ấy thương lượng, muốn cô đợi ở trong khách sạn chờ cô ấy trở lại. Vì vậy, Cẩn mỗi ngày đều vui vẻ cùng Nhân Hạo đi ra ngoài. Vì không để cho Nhã Văn bận tâm, buổi tối mỗi
ngày cô đều sẽ đúng giờ trở lại tiệm cơm, chờ đợi điện thoại của cô ấy.
Thời gian ban ngày, cô liền cùng Xa Nhân Hạo đi khắp nơi vui chơi.
Hai người bọn họ, giống như một loại lão phu lão thê*, không cần quá nhiều
ngôn ngữ, chỉ cần một ánh mắt, một động tác, cũng có thể biết được suy
nghĩ của đối phương, ăn ý này tựa như một dạng bẩm sinh . . . . . .
*Lão phu lão thê = cặp vợ chồng già.
"Này! Hoàn hồn. Cậu còn chưa nói cho mình biết anh ấy tên gọi là gì? Còn có
anh ấy đang làm gì? Trông như thế nào? Có cao hay không? Quan trọng nhất là, các cậu quen biết như thế nào?" Nhã Văn nóng lòng muốn truy hỏi sự
việc kỹ càng.
"Cậu đừng kích động có được hay không? mình cùng
anh ấy là ở --" Cẩn vừa muốn mở miệng, đột nhiên một tiếng kinh hô
truyền đến từ sau lưng thu hút sự chú ý. Hai cô gái không hẹn mà cùng
nhìn về nguồn gốc thanh âm.
"Nhân Hạo. . . . . ." Cẩn kinh ngạc đứng lên, thế nào cũng không nghĩ tới anh ấy sẽ xuất hiện vào lúc này.
*Từ giờ mình sẽ đổi xưng hô thành tôi-em or anh- em vì hai anh chị ý đag quen nhau nha. ^^
"Tôi đoán em có lẽ ở chỗ này, xin lỗi, tôi thật sự không cách nào khắc chế ý nghĩ trong lòng muốn đến gặp em, cho nên liền chạy tới." Xa Nhân Hạo có một đôi mắt thâm thúy hết sức mê người, cùng với nụ cười tràn đầy tự
tin, đủ để mê đảo tất cả nữ nhân tại chỗ. Mà vóc dáng của anh thật hoàn
mỹ, cao gần 190 centimét, càng làm cho người khác không nhịn được muốn
dựa vào lồng ngực vững chắc của anh, được anh bảo vệ. Anh có mái tóc màu đen chạm vai, dùng một cái dây da tùy ý buộc ở trên đầu, mặc trang phục màu đen, khiến cho cả người anh có sức hấp dẫn kì lạ.
"Em. . . . . . Cùng bạn ở một chỗ, anh có muốn ngồi không ?" Không nghĩ tới anh
lại đột nhiên xuất hiện, Cẩn mặt đỏ lên lúng túng không biết làm sao. Cô thẹn thùng, khuôn mặt đỏ ửng giống như ánh nắng chiều mê người, làm cho Nhân Hạo nhìn đến say mê.
"Nhã, Nhã Văn, này, đây chính là bạn
trai mà mình nói, anh ấy tên Xa Nhân Hạo." Cẩn gọi Nhã Văn, lúc này sắc
mặt không được tốt, khóe miệng khẽ mang theo nụ cười xinh đẹp y hệt cô
gái nhỏ.
"A! Chính là anh lừa gạt Cẩn nhà tôi ?" Nhã Văn cất giọng chất vấn.
"Xin chào, mấy ngày nay thường xuyên nghe được Tiểu Cẩn nhắc tới cô ." Xa
Nhân Hạo hoàn toàn không để ý Nhã Văn đối với mình phát ra địch ý, ngược lại ôn nhu cùng cô thăm hỏi.
"Tôi lại chưa từng nghe cô ấy nhắc
đến anh." Nhã Văn hoàn toàn không cảm kích mà khẽ hừ, tâm tình cô giờ
phút này khó chịu tới cực điểm. Tức chết người đi được, dám giành bạn
tốt của cô! Tuần trước cô đặc biệt bay tới chỗ anh trai trước chính là
vì cùng anh trai thương lượng chiêu đãi Cẩn như thế nào, còn sắp xếp
xong gian phòng, dự định tuần này để cho cô ấy cùng anh trai làm quen,
ai ngờ lại bị người đàn ông trước mắt nhanh chân đến trước.
"Nhã
Văn --" Cẩn hoàn toàn không thể lý giải được tại sao thái độ bạn tốt đối với Nhân Hạo lại kém như vậy, chỉ có thể ở một bên nhỏ giọng kêu lên.
"Cẩn, cũng đừng trách mình không nhắc nhở, người đàn ông diệm mạo giống như
anh ta, chính là thuộc loại hoa hoa công tử, cùng anh ta kết giao cậu sẽ dễ bị tổn thương, mình khuyên cậu vẫn là đừng tìm loại đàn ông này ở
chung một chỗ, mình dẫn cậu đi tìm người đàn ông tử tế hơn." Nhã Văn hai mắt trừng lớn, nhìn về phía Nhân Hạo nói.
"Nhã Văn --" Cẩn lúng túng không biết làm sao thuyết phục bạn tốt, trong mắt mang theo cầu xin tha thứ.
"Xem ra cô đối với tôi có ý kiến rất lớn." Xa Nhân Hạo hoàn toàn không để ý, cho Cẩn m