
ao, đừng khóc." Người đàn ông cứu
cô, sau khi nghe lời nói của cô thì cũng dùng tiếng Trung vô cùng chuẩn
mực, nhỏ giọng an ủi cô. Anh nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, dịu dàng vỗ vỗ
đôi vai không ngừng run rẩy của cô. Vừa nghe đến ngôn ngữ quen thuộc,
Cẩn nhịn không được nước mắt rơi xuống, ở trong ngực anh khóc lớn tiếng, cũng quên quan hệ chỉ là người xa lạ, cô giống như tìm được nơi nương
tựa , lập tức đem sợ hãi trong lòng phát tiết ra ngoài.
Người đàn ông mặc cho cô nương nhờ trong ngực của anh, một lần lại một lần nhẹ
giọng an ủi, khóe miệng trước sau vẫn giữ vững nụ cười ôn hòa mê người,
không có lộ ra sự mất kiên nhẫn nào. Rốt cuộc, xe cứu thương tới, tên
đàn ông say rượu gây chuyện kia bị đưa lên xe cứu thương, nhân viên cứu
hộ xác định Cẩn không có việc gì sau đó rời đi, đám người cũng tản ra
theo.
"Thật sự không sao cả? Không cần tôi giúp cô tìm người nhà
tới?" Ngồi ở một bên trên ghế đá, người đàn ông lại một lần nữa hỏi Cẩn, trên khuôn mặt vẫn còn nét hoảng sợ. Xa Nhân Hạo nhìn cô gái xem chừng
tuổi còn rất nhỏ trước mắt này, không tin tưởng lắm việc cô có thể tự ở
một mình.
"Ừ, thật không có việc gì." Cẩn lau đi nước mắt nơi khóe mắt lưu lại, kiên cường cười.
Nhã Văn sáng sớm đã đi ra ngoài, ở nước Pháp người mình có thể liên lạc,
ngoài cô ấy ra sẽ không hề có ai. Cho dù cô sợ hãi ra sao, cũng không
biết nên tìm người nào.
"Được rồi! Vậy cô cũng phải cẩn thận một
chút." Chẳng biết tại sao, Xa Nhân Hạo lại không đành lòng để cô ở đây
một mình. Nhưng giờ phút này anh không thể không đi thi hành nhiệm vụ,
thật sự không có cách nào trì hoãn nữa.
"Tiên sinh, cảm ơn anh.," Cẩn gật đầu một cách kiên định.
Giờ phút này cô hoàn toàn không muốn ở bên ngoài. Cô chỉ muốn nhanh chóng
trở lại trong khách sạn an toàn. Vì vậy, Cẩn liền trở lại khách sạn, sau đó, cô thất vọng phát hiện ra mình quên hỏi thăm tên người đàn ông đã
cứu cô, đồng thời cô cũng để quên mấy quyển sách vừa mới mua ở quán cà
phê. Hôm sau, cô cự tuyệt lời mời của Nhã Văn, lấy lý do muốn ở lại
khách sạn nghỉ ngơi, sau đó lại một lần nữa đi đến quán cà phê ngày hôm
qua, không nghĩ tới, người đàn ông cứu cô kia cũng ở đó, mà bên cạnh anh cũng chính là cái túi cô đang muốn tìm.
Lần này, cô rốt cuộc đã
hỏi được tên của anh, đồng thời cũng biết anh là một người Hàn Quốc. Anh bởi vì yêu thích Đài Loan mà học tiếng Trung, cho nên anh nói tiếng
Trung hoàn toàn lưu loát. Hai người ở trong quán cà phê ngoài trời vui
vẻ tán gẫu, hoàn toàn không giống như mới quen hôm qua. Dù Cẩn ít khi
mời một người đàn ông nào nhưng vì cảm tạ anh cứu giúp nên vào giữa trưa mời anh ăn một bữa cơm. Không nghĩ tới chính là, vừa chia tay sau bữa
trưa, buổi tối ở bên trong nhà hàng nổi danh, họ lại một lần nữa chạm
mặt.
Bởi vì Nhã Văn gọi điện thoại về khách sạn trễ, cô liền một thân một mình đi tới bên trong nhà hàng cao cấp gần đó dùng cơm. Bởi vì chỗ ngồi bên trong phòng ăn đầy khách, nhân viên phục vụ liền hỏi Cẩn,
có muốn ngồi cùng bàn với người khác hay không, mà người kia tình cờ lại là Xa Nhân Hạo.
Một đêm này, bọn họ cùng thưởng thức một bữa ăn
tối hết sức ngọt ngào, hơn nữa càng thêm biết rõ đối phương. Nhân Hạo bị cá tính ngây thơ của Cẩn hấp dẫn, khuôn mặt cô ấy đáng yêu y như búp
bê, càng nhìn càng làm cho anh không nhịn được muốn thương yêu. Anh
không hy vọng cùng cô chấm dứt như vậy, vì thế anh mời Cẩn đi tản bộ bên bờ sông. Ban đêm ven bờ sông, chỉ có tốp năm tốp ba tình nhân, vô cùng
tĩnh mịch. Cẩn đỏ mặt đi phía sau Xa Nhân Hạo, vô cùng khẩn trương.
Hôm qua sau khi phát sinh sự kiện lớn kia, thật ra một chút ấn tượng về anh cô cũng không có, chỉ biết mình được một người đàn ông cứu, nhưng lúc
ban ngày nhìn thấy anh thì cô mới phát hiện ra, mình đã được một người
đàn ông đẹp trai đến mê người cứu. Cô cũng không biết, mình sẽ bởi vì
một người đàn ông chưa quen biết cảm thấy khẩn trương, thần kinh không
ổn định, cô cũng chưa từng vì bất kỳ một người đàn ông nào mà đỏ mặt xấu hổ. Sau khi nhìn rõ tướng mạo người đàn ông trước mắt, bữa ăn giữa trưa kia, cô ăn thật khẩn trương. Mới vừa rồi ở bên trong phòng ăn tối lại một lần
nữa cùng anh không hẹn mà gặp thì tim của cô không nhịn được bắt đầu gia tăng nhịp đập, ngay cả hô hấp cũng dồn dập theo. Cả buổi tối, trong
lòng cô đều cao hứng lại khẩn trương, tưởng rằng hai người sau khi kết
thúc bữa ăn tối sẽ phải chia tay, không nghĩ tới anh lại đề nghị đến bờ
sông đi dạo một chút. Hiện tại. . . . . . Cô giống như một cô gái nhỏ,
chỉ dám đi ở phía sau anh, ngay cả dũng khí đi ở bên cạnh anh, cùng anh
nói chuyện cũng không có. Anh nhất định cảm thấy cô rất không thú vị!
Cẩn cắn môi, trong đầu khẩn trương ngay cả một câu để tán gẫu cũng không có, chỉ có thể lẳng lặng đi theo phía sau anh.
"Cẩn." Nhân Hạo đi ở đằng trước đột nhiên dừng bước, xoay người lại nhìn về
phía cô. Chưa kịp ngừng chân, Cẩn đụng phải Nhân Hạo.
"A. . . . . . Đúng, thật xin lỗi, tôi, tôi không phát hiện anh. . . . . ." Cô ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ lên, nhìn anh mà không biết làm sao .
"Cùng