
g tay hắn cầm thông tin cá nhân mà tôi đã giao cho phòng môi giới, “Cô
Hà?”
“Đương nhiên là có.”
“Hiện tại?”
“Còn nhớ rõ rành mạch.”
Hắn thảy mấy tờ giấy kia lại trên bàn: ” Nếu đã như vậy, tại sao còn
muốn đến cái chỗ hoang đường như vầy? Cô không thấy thật nực cười sao?”
Tôi thản nhiên nhìn hắn trong chốc lát, dùng ánh mắt trực tiếp đưa hắn phản pháo : “Anh nói thử coi.”
Hắn mím môi, suy nghĩ trong chốc lát: “Được rồi, chúng ta giúp nhau
một việc, ký tên rồi mạnh ai nấy đi thôi. Nơi này làm tôi phát nghẹn.”
Tôi cân nhắc trong chốc lát, nghĩ rằng nếu thật sự ngồi trong này
thêm nửa tiếng thì không chừng sẽ nổi điên mất. Bây giờ có người đồng ý
diễn trò với mình, đồng ý thì cũng đâu có mất mát gì. Vì thế tôi và anh
cùng đi ký tên, bỏ chạy. Ra đến cửa lớn, tôi với anh ta ăn ý gật gật
đầu, mỗi người đi một ngả .
Sáu giờ tối, tôi đang ngồi chờ mì ăn liền chín trước bàn trà thì Trình Thần gọi tới.
Bên kia đầu dây chị nói thì mơ hồ mà khóc thì như núi đổ, tôi thật
vất vả mới làm chị tạm ngưng giây lát để chen miệng vào: “Chuyện gì,
vuốt thẳng lưỡi nói cho rõ ràng! Chị bị cái gì, đang ở đâu?”
Chị khóc thút thít vài cái: “Sân bay.”
“Chị đến sân bay làm gì?”
“Chị muốn bay đi Mỹ, ô…Chị muốn ly hôn với Thẩm Hi Nhiên, hu hu, chị muốn ly hôn với anh ta rồi bỏ đi Mỹ.”
Tôi đỡ trán, hơi đau đầu. Hai người này đã kết hôn hai năm mà giống y chang hai đứa mới biết yêu, lúc ngọt ngào thì ngọt phát ngấy còn khi
cãi nhau thì huyên náo ầm ĩ, hơn nữa không ít lần lại liên lụy người vô
tội…… Lần trước là em họ Thẩm Hi Nhiên, trước nữa là chị họ Trình
Thần,còn lần trước của lần trước nữa là… Cho nên, giết hết thân thích
rồi thì giết tới bạn bè luôn …
Tôi thở dài, gần như chấp nhận số mệnh nói: “Được rồi, đừng khóc! Nói cho em biết vị trí cụ thể, em đến chỗ chị liền.” Vừa ngắt cuộc gọi, tôi gọi ngay cho Thẩm Hi Nhiên, nhưng lại không có người nghe máy. Gọi ba
lần như một, tôi chán nản nhìn chằm chằm tô mì ăn liền rồi vội lùa mấy
đũa, bất đắc dĩ ra ngoài.
Đúng 7:40 tôi xuất hiện ở cửa vào sân bay, tôi qua phải qua trái tìm
kiếm đến khi đi ngang qua quầy phục vụ thấy dân tình đang vây quanh xem
cái gì đó, mà trong đám hỗn loạn đó tôi lại nghe được giọng nữ cao quen
thuộc đang gào khóc.
Trong lòng tôi đang có một dự cảm vô cùng xấu. Tôi đẩy đám đông đang
bu đen bu đỏ chen vào thì thấy cô Trình hoàn toàn mất hình tượng đang
ngồi bệt dưới đất khóc lóc thảm thiết. Nhân viên phụ trách sân bay đang nhỏ giọng khuyên giải an ủi chị nhưng chị cứ lờ lớ lơ coi người ta như
không khí. Cô nhân viên rơi vào đường cùng đành phải gọi bộ đàm cho bảo
vệ.
Trốn không được tôi bèn tiêu sái bước ra, trưng cái bản mặt già nua
dưới ánh nhìn kinh dị của quần chúng mà thừa nhận người phụ nữ đang khóc ầm ỹ này là bạn mình. Ánh mắt của cô nhân viên sáng lên, dùng ánh mắt
“chủ nhân của hàng hóa đã xuất hiện” nhìn tôi.
Tôi ngồi xổm xuống kéo nàng: “Trình Thần! Đứng lên, chị biết chị đang làm gì không!” Tiếng khóc của chị yếu dần, nhìn tôi chằm chằm, ợ một
cái, hơi rượu theo đó tràn ra. Tanh tưởi!
Tôi bịt mũi, chán ghét đánh giá: “Rốt cuộc chị uống bao nhiêu?”
Chị thấy biểu tình của tôi bèn nở nụ cười, “Tịch Tịch, em đến rồi,
mau dẫn chị đi đi, bọn họ đều… Không cho chị đi, đi, ly hôn, ô ô…” Nói
xong lại khóc lên.
Tôi đau đầu, xấu hổ nhìn cô nhân viên đứng một bên: “Thực ngại quá, nhưng cô có biết chuyện gì xảy ra không?”
Cô nàng đau khổ giải thích với tôi: “Ban đầu vị tiểu thư này định mua vé máy bay đến Mỹ, tôi có chỉ cô ấy là đến quầy vé. Một lúc sau, cô ấy
chạy lại nói quầy vé không chịu bán cho cô ấy. Sau khi hỏi thăm tôi mới
biết cô ấy không có Visa đi Mỹ, tôi mới báo với cô ấy là phải có visa
mới đúng thủ tục xuất cảnh, lúc đó cô ấy cũng đã hiểu và ra về nhưng…vừa rồi cô ấy lại chạy đến nằng nặc đòi bay sang Mỹ, tôi đã giải thích thêm một lần…nhưng cô ấy cứ như vậy .”
Tôi quay đầu, hung hăng trừng Trình Thần nói: “Sớm không không nổi
điên, muộn không nổi điên mà canh ngay lúc em đến lại nổi điên, chị định làm khó em phải không?”
Trình Thần chỉ lo khóc. Tôi che mặt thở dài, chị ấy trong này gây
chuyện cũng đủ dọa người ta rồi nên tôi vừa la hét vừa dỗ dành, nửa kéo, nửa dìu mang Trình Thần cách xa hiện trường gây họa. Cho đến lúc ngồi
trong quán cà phê của sân bay thì Trình Thần vẫn nằm xụi lơ trên bàn, lệ chảy thành sông, lảm nhảm ly hôn, xuất ngoại linh tinh gì đó. Tôi tựa
lưng vào ghế, thờ ơ, lạnh nhạt quan sát chị chìm trong bi thương. Có lẽ
hình ảnh của chúng tôi quá mức quái gở nên thu hút rất nhiều ánh mắt tò
mò mà tôi cũng không rảnh để ý, chờ Trình Thần khóc không nổi nữa mới
ném cái khăn giấy cho chị, lạnh lùng hỏi: “Khóc đủ chưa?”
Chị quệt nước mắt, lấy khăn lau nước mũi lại tiếp tục lầu bầu muốn đi nước Mỹ..vân vân và vân vân.
“Hừ.” Tôi cười lạnh một tiếng, một tay kéo túi xách chị lại dốc
ngược, đổ tất cả tài sản của chị lên trên bàn nói: “Nước Mĩ là cái chỗ
chỉ cần 25 tệ là có thể đến hả?”
Chị tiu nghỉu, thò tay vào đào đào cái đống hỗn độn trên bàn, móc ra thêm bốn đồng xu nói: “