pacman, rainbows, and roller s
Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324641

Bình chọn: 7.00/10/464 lượt.

uả là, tôi gần như mất hết lý trí, ném mạnh gói mì ống còn sót

trên tay vào cậu ta, không ngờ thằng nhóc phản ứng mau lẹ, né được, gói

mì kia bay thẳng vào đầu cô bé bán đậu hũ đứng phía sau.

Tôi chỉ nghe cô bé kêu “ối!” một tiếng, rồi lảo đảo ngã ngửa vào cái

đống thùng xô chậu lổn ngổn đằng sau. Sau một trận rầm rầm loảng xoảng,

tất cả đột nhiên yên ắng, ngay cả tiếng rên rỉ của cô bé kia cũng không

nghe thấy…

“Tiểu Phương!” Nhóc bán hành vội vọt đến đỡ cô bé đã bị ngất.

Miệng tôi rút gân, ba chữ “rắc rối rồi!” to đùng đẫm máu lướt qua đầu…

Buổi chiều, tôi với cái bụng rỗng không, lùng bùng trong bộ đồ ngủ

chạy đến bệnh viện, kết quả là cô bé kia đầu bị chấn động nhẹ, không

biết là do bị tôi ném trúng hay vì ngã đập đầu, thằng nhóc bán hàng làm

ầm lên báo cảnh sát.

Kết quả là tôi vẫn trong bộ đồ ngủ lê lết đến đồn cảnh sát, anh cảnh

sát lấy lời khai hỏi vì sao tôi lại lấy mì ném người ta, tôi che mặt trả lời nguyên nhân là tại bó hành…

Anh cảnh sát há miệng: “Hành?”

Tôi cắn răng nói tiếp: “Với nửa ký trứng.”

Anh cảnh sát ghi soàn soạt vài câu trên giấy rồi nói: “Bây giờ chỉ

cần nộp tiền bảo lãnh là cô có thể về, báo cho người nha đến đi. Sau này có vấn đề gì sẽ báo cho cô.”

Tôi ngồi một góc, cầm điện thoại suy nghĩ một hồi, chuyện này không

thể để cha mẹ gà biết được. Đúng hơn là tôi chẳng muốn cho ai biết cả…

nhưng tình thế trước mắt quan trọng hơn mặt mũi, lúc đồn cảnh sát tan

sở, từng người từng người lục tục ra về, tôi chỉ còn cách gọi cho Trình

Thần.

Tôi bóp cái trán đang đau âm ỉ: “Trình Thần, em gặp ít rắc rối, đang ở đồn cảnh sát gần nhà em…” tôi chưa nói xong, bên kia đã cúp máy cái

rụp. Tôi choáng váng nhìn chăm chăm cái điện thoại, chắc không phải bà

chị này cho rằng tôi phạm trọng tội nên không thèm để ý đến tôi nữa đấy

chứ?

Tôi gọi lại, người bên kia không do dự từ chối cuộc gọi. Tôi biết

Trình Thần không bao giờ nỡ lòng nào bỏ rơi tôi nhưng cứ liên tục ngắt

điện thoại tôi là lẽ gì?

Tôi cứ nắm điện thoại trong tay mà nghĩ ngợi, chưa được bao lâu thì

có tin nhắn của Trình Thần: “Chờ nha, chờ nha, sẽ đến cứu em.” Nghe có

vẻ như chuyện tôi bị bắt khiến chị vô cùng phấn khích. Tôi bĩu môi mắng, cái đồ lấy chồng rồi càng ngày càng ngày vô lương tâm, nhưng mắng rồi

lại thấy an tâm hơn nhiều.

Có người có thể đến giúp mình luôn làm cho người ta cảm giác an tâm .

Tôi ngoan ngoãn ngồi trên ghế, hết giờ làm, đồn cảnh sát rất vắng

lặng, ngoài vài người ở lại trực thì chẳng còn ai khác. Tôi xoa xoa

bụng, nguyên ngày chưa có miếng nào vô bụng, bao tử bắt đầu biểu tình,

ngoài trời đã tối dần, tôi ôm bụng co quắp, đợi tới mức thiu thiu ngủ.

Lát nữa về nhà cũng chỉ có mì ăn liền, tôi nhủ, phải làm ba gói Khang sư phụ mới được…

Đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, thì cánh cửa kính của đồn cảnh sát bỗng dưng bị đẩy ra, một trận gió lạnh ùa vào, tôi túm áo ngủ chặt hơn, sau

đó hai má thấy âm ấm, bỗng nhiên khuôn mặt Tần Mạch hiện ra trước mắt,

anh ngồi xổm nhìn tôi, hơi thở hơi khò khè, vỗ nhẹ hai má tôi, nhíu mày, khàn giọng hỏi: “Em đau ở đâu?”

Giọng nói bình tĩnh nhưng đôi bàn tay ấm áp trên mặt tôi hơi run run.

Tôi hé mắt nghĩ, chắc mình đói đến sinh ra ảo giác luôn rồi, bèn lấy

tay phẩy phẩy nhu8 đuổi ruồi nói: “Đi đi, đừng làm phiền tôi.”

Người anh cứng đờ, mím môi kìm nén cảm xúc. Rồi, quả nhiên anh đứng

dậy bỏ đi, sự ấm áp trên má cũng mất theo. Cửa đồn cảnh sát lại mở ra,

cơn gió lạnh ùa vào thổi tỉnh cả cái đầu như bị dính keo của tôi.

Tôi giật mình, không phải là ảo giác. Quay đầu nhìn, người tôi thương nhớ lâu nay đang đứng nói gì đó với viên cảnh sát phụ trách vụ của tôi, tôi cúi đầu nhìn lại bản thân, áo ngủ thêm dép lê vải bông, nói không

chừng còn một cái đầu y như tổ quạ nữa.

Số mệnh quả thật biết đùa giỡn, tôi tỉ mỉ chuẩn bị cả hai tuần lễ,

cuối cùng lại gặp anh trong tình huống tồi tệ nhất của hoàn cảnh tồi tệ

nhất…

Miệng viên cảnh sát hình như mấp máy hai từ mì ốnghành làm tôi xấu hổ bực bội muốn chết. Tay tôi cuộn thành nắm đấm, bước thẳng ra khỏi đồn, giữ bộ mặt tỉnh bơ.

Đứng dưới ngọn đèn đường trong gió đêm, định gọi điện mắng Trình Thần thì đột nhiên có tiếng di động reo, là số lạ, tôi bực bội nhấn phím

nghe, giọng cô gái bên kia thật ngọt ngào: “Hà tiểu thư phải không ạ?

Xin chào, tôi là nhân viên công ty môi giới kết hôn, buổi tiệc “Đính

ước” tối nay đã sắp bắt đầu, xin hỏi khi nào cô đến? Phương tiên sinh đã có mặt rồi.”

Tôi lại bóp bóp cái trán đang đau muốn chết: “Tôi… Tôi…”

“Thật ra cô đến trễ một lúc cũng không sao, bữa tiệc hôm nay do công ty chúng tôi chiêu đãi miễn phí, không hạn chế số lượng.”

Bụng tôi sôi lên ọc ọc, vội nói: “Tôi đang bận một chút, lát nữa sẽ tới liền.”

“Dạ được.”

Ngắt điện thoại, tôi quay đầu nhìn Tần Mạch mặc áo khoác đen dài đứng ở cổng đồn cảnh sát, do ngược sáng nên tôi không nhìn rõ nét mặt của

anh, anh bước xuống cầu thang, nhìn tôi một cái, rồi cúi đầu nhếch miệng cười nhẹ: “Quả đúng là chuyện mà Hà Tịch có thể làm nên.”

Tiếng cười của anh, khiến thời gian thoáng chốc