
cuộc cũng chỉ là chờ mong mà thôi.
Hai tuần mang tâm trạng này rồi cũng trôi qua, tôi đã suy nghĩ thông
suốt, cất hết những bộ cánh đẹp đẽ vào lại trong tủ, quay lại bộ dáng
trước đây, chấm dứt việc tô tô vẽ vẽ cả nửa tiếng đồng hồ chỉ để đi mua
một gói mì ăn liền, cũng từ bỏ luôn việc suốt ngày thập thò như do thám
để tìm kiếm bóng hình ai kia.
Tôi lại tiếp tục sống cuộc sống ăn, ngủ, làm việc như trước, chỉ duy
có một việc vô cùng đau đầu là những cú điện thoại thúc giục kết hôn
ngày một gấp gáp của mẹ già, mỗi lần như vậy tôi đều phải ậm ừ cho.
Đến một ngày, nhân viên của trang mạng xã hội “xem mặt năm phút” kia
đột nhiên gọi điện thoại cho tôi, hỏi xem tiến triển quan hệ giữa tôi và người đàn ông xem mặt thành công kia thế nào rồi, rồi mời tôi tham gia
bữa tiệc “Đính ước” vào tối thứ bảy do công ty họ tổ chức, dĩ nhiên là
phải đi cùng người đàn ông kia rồi.
Nhận được điện thoại xong, tôi suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ ra tình huống xem mặt thành công ngày hôm đó là thế nào. Nhưng trước thái độ hăng hái nhiệt tình của
nhân viên trang mạng đó tôi không đành lòng nói thật rằng tôi và anh ta
đều ngao ngán quá nên giả vờ mà bỏ trốn.
Tôi khụt khịt cả nửa ngày rồi quăng cú điện thoại đó qua một bên.
Tối thứ sáu, Trình Thần gọi cho tôi, trân trọng thông báo: “Tần Mạch chính xác là đã trở về.”
Lúc đó tôi đang xem bộ phim Hàn quốc, trong phim nam nữ chính đang sống chết đòi yêu nhau, tôi nói: “Thì sao?”
Nghe được ngữ khí thờ ơ của tôi, chị giật mình: “Em không muốn gặp
lại anh ta sao? Nghe nói ở Mỹ anh ta làm ăn ok lắm đấy, lần này về đây
thu mua một xí nghiệp cỡ vừa, cũng rấ có tiềm năng.”
Tôi “ừm” một tiếng, trong phim nhân vật nữ phụ đang vuốt mặt, nhìn gương thốt lên đầy ai oán ‘em vẫn nghĩ là em đã thua cô ấy, không ngờ tôi lại bại bởi chính tình yêu’ tôi nghe mà da gà da vịt nổi đầy mình, vội quơ tay tắt tivi cái rụp: “Rồi sao nào?”
“Ừm… Chị muốn nói là chiều mai công ty Thẩm Hi Nhiên có mở tiệc làm ăn, Tần Mạch cũng được mời…”
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh Tần Mạch và Dịch Tình sóng vai rời
khỏi sân bay hôm ấy, tôi ngắt lời Trình Thần: “Tiệc như thế em đi không
thích hợp, hơn nữa tối mai em còn phải tham gia một bữa tiệc coi mắt
nữa.”
“Tiệc coi mắt?” Trình Thần than thở nói, “Chẳng phải em không thích mấy thứ đó sao?”
“Biết làm sao được, quá lứa lỡ thì rồi.”
Trình Thần biết tính cứng đầu của tôi nên chỉ đành thở dài một tiếng, trước khi gác điện thoại còn nhẹ nhàng hỏi: “Tịch Tịch, em còn thích
Tần Mạch không?”
Tôi trầm tư một lúc: “Chuyện này có quan trọng không?”
Chúng tôi chia tay đã hai năm, cuộc sống của mỗi người đi vào quỹ đạo riêng, tôi không muốn sẽ phá vỡ cái quỹ đạo đó. Tôi mong chờ Tần Mạch
là thật, ảo tưởng về sự trùng phùng lãng mạng với anh cũng là thật,
nhưng nếu anh thật sự đứng trước mặt tôi nói rằng tái hợp, có lẽ tôi sẽ
cho anh tặng một bãi nước bọt. (Èo, thô quá!)
Dù sao chuyện đã qua hãy cho qua, Hà Tịch tôi không phải là loài động vật nhai lại.
Thứ Bảy, tôi ngủ cho đến khi bị đánh thức bởi cơn đói cồn cào, nhỏm
dậy nhìn, vừa đúng mười hai giờ trưa, lò dò xuống giường kiếm đồ ăn mới
phát hiện tủ lạnh trống không. Tôi cột tóc lại, mặc đồ ngủ, mang dép
bông, lệt quệt đi xuống chợ cóc trước nhà.
Tôi mua một nắm mì ống, lựa nửa ký trứng gà, nhớ ra còn thiếu hành lá nên tiếp tục lòng vòng.
Sạp bán hành có một thằng nhóc mười tám, mười chín tuổi đang đứng
bán, lúc tôi đến nó đang đong đưa với cô bé bán đậu hủ bên cạnh. Không
phải việc mình, tôi chăm chú lựa hành, mới hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Thằng nhóc đang bận tặng cô nàng nụ hôn gió, không trả lời tôi.
Tôi nhịn, hỏi lại: “Chỗ hành này bao nhiêu tiền?”
Cậu chàng lại tiếp tục đá lông nheo chíu chíu.
Mép tôi bắt đầu giật giật: “Nè… Có bán hàng không đấy?”
Nó vẫn lơ đẹp tôi, đùa giỡn vui vẻ với cô bé nọ.
Tôi hít một hơi thật sâu, gật gật đầu, móc ra một hào để lên mâm hành, rồi bốc một nắm hành to, xoay người bước đi.
Đến lúc này cậu ta không cười được nữa, thấy tôi quay đi vội gọi với theo:: “Ê, ê! Không đủ tiền!”
Tôi cóc thèm quan tâm, lết dép đi tiếp. Thằng nhỏ từ trong sạp lao
ra, định cướp lại mớ hành, tôi nghiêng người né sang một bên, ung dung
nói: “Nếu tiền không đủ, sao lúc này tôi hỏi cậu không trả lời? Cậu đến
chợ buôn bán hay bàn chuyện yêu đương? Tôi đi mua rau mà còn phải chờ
cậu vui mới bán sao? Tiền tôi trả rồi, đủ hay không là chuyện của cậu.”
Dĩ nhiên thằng nhóc đang yêu này không muốn mất mặt với người đẹp của mình nên chỉ vào mớ hành nói: “Bà cô kia, dám lấy rau của tôi mà còn
lảm nhảm lung tung nữa!”
Bà… Bà cô…
Tôi choáng váng, thoáng chốc ngây người. Một ngọn lửa từ từ bốc lên,
lan dần khắp tứ chi, rồi quay lại dồn hết vào trong ngực, tôi hít sâu,
giận đến run người.
Thằng nhóc không biết sống chết là gì kia, thấy tôi đơ như cây cơ,
liền cả gan bước tới giật mớ hành, nó giật mạnh tới mức rớt luôn bịch
trứng gà, nửa ký trứng của tôi hạ cánh không sót một quả.
Cái bao tử đang đói khát của tôi muốn gào lên “NO…”
Kết q