pacman, rainbows, and roller s
Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324745

Bình chọn: 10.00/10/474 lượt.

mình đầy thương tích, không bằng ung

dung xoay người, tiếp tục về phía trước. Tôi hít sâu một hơi, tự nhủ,

quên đi, coi như đã hết, cuộc đời không phải muốn cái gì thì đều đạt

được cái đó.

Tần Mạch, cuối cùng anh cũng đã trở thành ngày xưa của Hà Tịch.

Ngày xưa không thể quay về.

Thời gian trôi qua thật nhanh, thấm thoát đã hai năm. Tôi vẫn như

trước, ở trong một căn phòng thuê nho nhỏ, trải qua những ngày bình

thản, không có gì thay đổi. Một phụ nữ ở cái tuổi trẻ sắp hết 28 – trẻ

đã qua mà già chưa tới như tôi mệt mỏi trong việc tìm bạn trai, lại

tuyệt vọng với đàn ông nên cũng chẳng mặn mà với việc kết hôn cứ thế

giãy dụa sống qua ngày.

Mà mẹ từ khi nghe chị họ đã sinh con trai thì càng gấp gáp, ngày nào

cũng điện thoại hỏi thăm thậm chí bắt tôi đi tìm người trên các trang

web mai mối.

Hôm nay thứ Bảy, mẹ đã sớm gọi điện thoại giục tôi rời giường, tôi

rửa mặt, chải đầu, trang điểm nhẹ nhàng, xách túi lẳng lặng ra cửa. Hôm

nay, tôi phải tham gia một bữa gặp mặt tập thể, sáu mươi người tham gia… là xem mắt tập thể. Vì năm phút gặp mặt này, mẹ tôi đã đặc biệt chế tạo cho tôi một bảng câu hỏi có thể dấu gọn, đến lúc gặp mặt chỉ cần theo

các câu đã viết trên đó mà hỏi.

Lúc tôi đến đó thì hiện trường đã được sắp xếp đâu vào đó cả rồi,

khoảng mười cái bàn được xếp thành vòng tròn lớn, phụ nữ ngồi bên trong

còn đàn ông ngồi bên ngoài vòng tròn. Sau đó theo trình tự, các chàng

trai từ từ bước xuống dưới.

Tôi cuốn tờ danh sách mà mẹ viết lại rồi ngoan ngoãn tìm số ghế của

mình mà ngồi xuống, sau đó các anh chàng đi gặp mặt cũng tìm ghế mình

ngồi xuống và năm phút tra tấn nhau bắt đầu. Nếu thấy hợp nhau, cả hai

dắt tay nhau ra ký tên còn nếu ngồi quá năm phút mà chưa có tia lửa ái

tình nào xẹt lửa thì tiếp tục tiến vào vòng địa ngục tiếp theo.

Tôi không có hứng thú với loại hoạt động như thế này nhưng quả thật

có một sự thật không thể chối bỏ, mình đã quá lứa rồi, cứ nhìn đám người đến xem mắt hôm nay thì biết toàn trong độ tuổi ba mươi, tôi được sắp

số 15.

Ở vòng thứ nhất, ngồi đối diện tôi là một anh chàng vừa hô vừa mập,

anh ta vừa nhe răng cười với tôi thì lập tức dấu ngắt câu bắn tung tóe

trên mu bàn tay tôi. Tôi hít sâu, cố gắng giữ sắc mặt rồi niệm tờ danh

sách mẫu hậu đưa, vừa nghe câu trả lời vừa gạch chéo vào giấy.

“Tuổi, nghề nghiệp, thu nhập, nhà có mấy người, có xe, có nhà không,

đã từng kết hôn…” Mẫu hậu làm một tràng, nếu gạch năm dấu chéo thì

không nên tốn thời gian làm gì, ba dấu thì phải xem xét nhân phẩm thế

nào còn chỉ có một thì phải nhanh tay đóng gói đem về nhà.

Người này hiển nhiên thuộc loại nên tiễn bước. Tôi hỏi rất nhanh, anh ta trả lời thật chậm thậm chí còn khuyến mãi thêm vài câu vô nghĩa, qua năm phút, tôi không thèm ngẩng đầu nói: “Xin mời bước qua số mười bốn.”

Kế tiếp là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, hói đầu. Vừa nhìn

thì cái gì tôi cũng không muốn hỏi, chỉ cầm bút viết rồi nhìn ông ta

văng nước miếng tùm lum khoe khoang sự nghiệp trồng trọt của mình.

Người thứ ba là một bác sỹ tâm lý, các mặt đều được nhưng tôi lại có

bóng ma tâm lý đối với nghề này nên cũng mời anh ta lui bước.

Người thứ tư…Tôi liếc mắt ghi nhớ tên và số của anh ta trên dãy số, số 18, Phương Thả.

“Tuổi?”

“31.” Tôi yên lặng viết một câu.

“Nghề nghiệp.”

“Luật sư.”

“Thu nhập?”

“Chưa tính qua.”

Chưa tính qua, rất đa nghĩa? Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, gương mặt cũng tuấn tú nhưng lúc này anh ta đang ngồi lệch một bên trên ghế,

vẻ mặt thờ ơ, không chút khẩn trương. Trong lòng tôi thầm nhủ: lại thêm

một thanh niên đau khổ bị ép buộc. Tôi hỏi thêm một câu để tiếp tục

nhiệm vụ của mình.

“Trong nhà có mấy người?”

“Ba.”

“Có nhà có xe?”

“Có.”

“Đã từng kết hôn?”

Anh ta bị hỏi bèn nở nụ cười: “Chú ý điểm này sao?”

“Vậy có từng ly hôn?”

“Cô nghĩ sao?”

Anh ta hoàn toàn vượt qua sáu ải của mẹ tôi. Theo tiêu chuẩn của mẫu

hậu, người đàn ông như thế này nên cướp về nhà nhưng chính bản thân tôi

lại còn hai câu hỏi nữa. Tôi lại ngẩng đầu nhìn anh thì phát hiện anh ta cũng đang quan sát đánh giá mình, tôi bày ra dáng vẻ khó gần hỏi: “Có

vấn đề về khuynh hướng tình dục không?”

Miệng hắn bất giác giật giật: “Tiểu thư, cô đang làm nhục tôi sao?”

Tôi bình tĩnh trả lời: “Bởi vì bản thân có chút vấn đề với chuyện này nên tôi hay để ý. Mặt khác, nói cường điệu một chút, tuy rằng tôi không tán thành đồng tính luyến ái nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện gì đáng bị sỉ nhục. Tiên sinh, anh cần cải thiện quan điểm của mình.”

Hắn thoáng ngồi thẳng người lên, lật lật mấy tờ thông tin cá nhân của tôi trên bàn nói: “Cô nói tiếp đi.” Ngữ khí không giống như đi gặp mặt mà như là đang phỏng vấn. Nhưng đáng xâu hổ hơn là bộ dáng ba trợn của

hắn lại làm tôi nhớ đến tên lưu manh chết tiệt kia.

Tôi im lặng trong chốc lát, định thần lại hỏi: “Đã từng có tình yêu sâu sắc khắc1 cốt ghi tâm chưa?”

“Có.”

“Hiện tại thì sao?”

“Đã quên.” Hắn khoát tay áo, đáp nhẹ tưng. “Cô cũng từng trải qua

loại tình cảm đó sao?” Hắn thấy tôi im lặng suy nghĩ liền hỏi lại, tron