
ũng không cho em được thì có lẽ em cũng không nên chờ anh làm gì nữa”
Trái tim đang đập kịch liệt vì lời này mà trong nháy mắt im bặt: “Anh có ý gì?”
“Hà Tịch, là anh ích kỷ .”Anh dừng một chút, “Chúng ta…”
Anh chưa nói xong, nhưng tôi cũng đã không thể nghe tiếp được nữa
rồi. Nếu lúc này Tần Mạch đang đứng trước mặt tôi, chắc chắn tôi sẽ cho
anh ta một cái tát và mắng: nếu đã ích kỷ thì tại sao lại không ích kỷ
cho đến cùng. Nếu có thể suy nghĩ thấu triệt như vậy thì tại sao tại sân bay lưu lại chữ yêu cho tôi làm gì. Thổ lộ xong lại không chịu trách
nhiệm, so với việc buông tay càng làm cho tôi thêm thống hận. Nhưng tôi
lại không có cách nào rống to những lời này cho anh nghe, chỉ sợ mới nói đến phân nửa, thì mình đã bật khóc trước rồi.
Lúc thất tình tôi luôn phải đặt tôn nghiêm của mình ở vị trí ưu tiên, cho nên tôi cười ha ha, nói rành rọt: “Cảm ơn, như vậy cũng tốt, chúng
ta buông tay ra, anh lại có bầu trời đầy sao còn em lại có mặt trời như
trước.”
“Ừ.” anh lên tiếng, người cãi lộn chưa bao giờ chịu thua như Tần Mạch đến cuối cùng chỉ chừa cho tôi bốn chữ, “Đừng uống nhiều rượu .”
Nghe tiếng u u từ bên kia truyền đến, tôi dựa lưng vào tường tự tát
mình một cái. Tôi đang bay trên trời thì rơi xuống, nhưng không rơi theo quy luật nào mà rơi thẳng từ trên cao nhất xuống đất, nên kết quả… tan
xương nát thịt.
Cửa cầu thang lục cục bị mở ra, giọng nói Tạ Bất Đình truyền đến:
“Quản lý Vương, màu của gạch men sai hả? chắc bên giao hàng giao
nhầm…tôi biết, tôi biết, tôi cũng không trốn tránh trách nhiệm, được,
được, để tôi phái nhân viên đến phối hợp với anh, ừ anh chờ một chút.”
“Ai, Hà Tịch, cô ở đây à. May quá, dự án lần trước chúng ta làm có
chút sai sót, khách hàng muốn gạch men vàng viền xanh nhưng bên giao
hàng lại đưa đến gạch vàng viền đen. Cô đến đó xử lý nhân tiện trấn an
khách hàng…”
Tôi cúi đầu không trả lời, yên lặng đi ra khỏi chỗ đó, bước vào thang máy rồi rời khỏi khách sạn.
Trong đầu hoàn toàn rối loạn, tôi đến nhà Tần Mạch, nhưng hiện giờ đã bán cho người khác. Tôi đứng ở bên ngoài khuôn viên khu nhà, nhìn vào
cửa sổ nhà anh, si ngốc ngẩn người, khiến cho bảo vệ khu nhà kỳ quái
đánh giá tôi hồi lâu. Tôi đi qua ngõ nhỏ kia, ánh nắng chói mắt khiến
tôi dường như đang thấy Tần Mạch bị đánh, vẻ mặt chật vật đang ngồi ở
chỗ kia, anh ngẩng đầu nhìn về phía tôi, nhíu mày: “Em thiệt ngốc!”
Tôi cúi đầu cười: “Đúng vậy, thiệt ngốc.”
Tôi lại đi đến quán bar lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, ban ngày ban mặt, quán bar đóng cửa nên tôi liền lảo đảo muốn về nhà, đang đi trên
đường, một cuộc điện thoại của Tạ Bất Đình đuổi giết đến đây: “Cô ở đâu
rồi? Sao còn chưa tới! Khách hàng hối muốn chết kia kìa!”
“Hối cũng chịu thôi.” Tôi nói, “Tôi không đi.”
“Hà Tịch, cô lại phát điên gì nữa!”
“Cupid nói cho tôi biết, nếu hôm nay tôi không nghỉ đông thì trong vòng năm nay sẽ chết thê thảm”
“Gì?” Tạ Bất Đình hoang mang một phen, tiếp theo nổi trận lôi đình,
“Vào lúc này cô nói với tôi cô muốn nghỉ đông? Sao hồi nãy cô không chịu nói. Cô không muốn đi thì nói tôi đổi người khác thì xong chứ gì. Ai,
tôi nói con bé này lại lên cơn nữa rồi, cô…”
Tôi tắt điện thoại, tháo pin, rồi ném vào túi sau đó tiếp tục đi về
nhà. Đi đến một ngã tư đông đúc, tôi bắt gặp một đôi tình nhân trẻ đang
cãi nhau bên đường, chàng trai gạt tay cô gái, đi thẳng về trước còn cô
gái thở phì phò đuổi theo, hung hăng đẩy lưng chàng trai, khóc rống:
“Anh kiêu ngạo cái gì? Kiêu ngạo cái gì? Chẳng qua là ỉ vào em thích anh mà thôi!”
Cô gái khóc thê lương, còn chàng trai kia chỉ nhìn cô một cái rồi
xoay người rời khỏi. Tôi đứng sững, ngây ngốc nhìn cô gái đang khóc kia
cho đến khi người trước mặt tôi đột nhiên dừng bước, rồi ở người ở sau
cũng vậy, sau đó từng người, từng người biểu tình lạnh lùng tránh xa tôi ra.
Tôi hít sâu một hơi, tự nói với mình đây chỉ là chuyện xưa của người
khác. Tần Mạch đã không còn ở đây, chúng tôi đã cách nhau hơn nửa vòng
trái đất và bằng một cú điện thoại ở tháng thứ ba xa cách, chúng tôi
chính thức chia tay.
Anh không còn ở đây thì lời yêu của anh cũng theo gió bay mất. Ma xui quỷ khiến sao mà tôi quay đầu nhìn gương mặt xa lạ đang đi bên cạnh
mình xem nó có chạm vào mặt mình không, có ôm vai tôi không, có đối với
ánh mắt kỳ quái của mình mà nhìn theo phương hướng mình đang nhìn
không…nhưng cái gì cũng không có. Sự thật là cảm tình là thứ không hề rõ ràng. Hà Tịch, cô xem đi, cái gì cũng đều không có, cô có muốn nắm giữ thì cũng không có cơ hội.
Có lẽ như vậy mới là cách tốt nhất, tôi nghĩ, cho dù chúng ta đều
không buông tay thì tương lai sẽ ra sao? Dựa vào một cú điện thoại vài
ngày một lần mà tiếp tục yêu nhau? Không thể ôm nhau, không thể hôn
nhau? Mặc dù Internet rất nhanh chóng và tiện lợi nhưng tôi vẫn không
biết ngày anh trở về. Chẳng lẽ vô vọng chờ đợi như trinh tiết liệt nữ
hồi xưa? Tôi nhếch môi cười giễu cợt, Hà Tịch từ trước đến giờ đều là
người thực tế, việc này nếu làm cho tới cùng cũng chẳng đi đến đâu trái
lại lại đem hai người đều liên lụy