Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324873

Bình chọn: 9.5.00/10/487 lượt.

ệc, Tạ Bất Đình say bí tỉ, tôi kêu Tiểu Lý đưa ông ta

về, thoạt đầu Tiểu Lý còn lo lắng cho tôi: “Chị Hà, chị uống cũng nhiều, để em đưa chị về trước.”

Tôi khoát tay, chỉ vào Tạ Bất Đình với vẻ chán ghét nói: “Cậu tỉnh

táo cho tôi nhờ, nhìn ông ta mềm nhũn cứ như con chi chi kia đưa đến đưa lui càng thêm phiền. Nhà chị cũng gần đây thôi, không việc gì đâu.”

Tiểu Lý tuy lo lắng nhưng vẫn đi, tôi mang túi xách đi bộ ra trạm xe

buýt, càng đi càng nhớ, nhớ không chịu nổi bèn mặc kệ có phải giờ làm

việc của anh bên Mỹ hay không liền gọi điện.

Rất lâu anh mới nhận điện thoại, anh ép giọng rất nhỏ, bên kia điện

thoại rất yên tĩnh giống như đang họp hành gì đó. Mặc dù tôi đã qua

nhiều cuộc thi biện luận, mồm mép lại lợi hại nhưng lúc này đây lại

không biết nói gì, vô số chuyện muốn kể anh nghe đều nghẹn trong lồng

ngực, đến lúc Tần Mạch sắp mất kiên nhẫn định tắt máy thì tôi khó khăn nghẹn ra bốn chữ: “Em uống nhiều rượu.”

Bên kia than nhẹ một tiếng, nghe như tức giận ngoài ý muốn cũng như cười bất đắc dĩ.

Tôi mím môi, thầm nghĩ cho mình một cái tát: “Bỏ đi, không làm phiền

anh nữa, anh…” Lời còn chưa dứt, phía sau có một người nhào đến giật

mạnh túi xách tôi, dù hoảng sợ nhưng theo phản xạ vẫn nắm chặt túi.

Người kia dùng lực rất mạnh, tôi bị kéo giật về sau, té ngã xuống đường

bị kéo lê một đoạn rách cả da, lúc đau đớn truyền đến tôi mới giật mình

nhận ra lẽ ra mình phải buông tay.

Túi xách bị cướp mất còn tôi quỳ rạp trên mặt đất, nhìn thằng ăn cướp chạy như bay phía trước mà cả nửa ngày cũng không đứng dậy được. Người

đi đường dần dần bu lại xung quanh, có người hỏi tôi bị thương có nặng

lắm không, lại có người gọi điện báo 110, tôi ngồi dậy, nhìn lại bộ quần áo ngoài cả áo trong tương đối dày dặn của mình rách bươm với sự đau

đớn của thân thể thì có thể phỏng đoán vai và lưng cũng chảy máu rồi.

Mọi người bàn tán xôn xao về chuyện vừa xảy ra, tôi ngồi định thần

trong chốc lát, mới hỏi: “Xin hỏi có ai thấy điện thoại của tôi không?”

Nghe xong câu này, đám người bu xung quanh tôi lập tức tản đi hơn phân

nửa, tôi không khỏi cười khổ, hiện trạng đạo đức của Trung Quốc thật sự

khiến người ta lo lắng mà.

Tôi khập khiễng, chậm rãi lui về mấy bước, may mà tôi không bị kéo đi quá xa, tìm một lúc đã thấy di động rớt dưới đất, xem xét một chút

ngoại trừ vỏ ngoài bị hư thì vẫn còn xài tốt.

Tôi nhìn đến màn hình thì thấy điện thoại vẫn trong tình trạng kết nối, tôi áp điện thoại vào tay, dè dặt lên tiếng.

“Hà Tịch.” Thanh âm của Tần Mạch rất gấp gáp.

Tôi ừ một tiếng. Anh trầm mặc hồi lâu: “Nếu em muốn dọa anh sợ thì xin chúc mừng, em đã thành công.”

Đầu tôi nóng lên, một cảm giác chua chát không hiểu từ đâu xuất hiện

tràn lên khoang mũi: “Em lọt xuống hố.” Tôi nói, giọng nói không che

được sự phập phồng, “Một cái hố rất lớn.” Bên trong đầy cầm thú.

“Ngã ?”

“Ừm, rách da, rất đau.”

Anh thở hơi nặng nề, một hồi mới cười khổ, áy náy hỏi tôi: “Anh nên làm gì bây giờ?”

“Nói theo em, không đau, không có việc gì, có anh ở đây.”

“Không đau, không có việc gì…” Anh khe khẽ nói theo tôi, lúc này trên mặt tôi đã ràn rụa nước mắt. Anh nghẹn giọng nói, ” Xin lỗi vì đã không ở bên cạnh em.”

“Tần Mạch.” Tôi cố gắng khống chế không để lộ giọng nói run run của mình, “Không liên quan đến anh.”

Trời đã sập tối, đầu tiên phải đi với cảnh sát vào bệnh viện băng bó

vết thương, rồi cho lời khai, xong hết tôi mới nhận ra tiền và chìa khóa nhà cũng theo tên cướp kia đi mất nên chỉ còn cách muối mặt gọi điện

cho Trình Thần, Thẩm Hi Nhiên chở chị ấy đến đón tôi.

Thấy bộ dạng thảm hại của tôi, trong nháy mắt Trình Thần nổi xung

thiên: “Chết tiệt! Đồ khốn! Cả nhà nó đều là đồ khốn! Thằng cướp này

đừng để cho gặp chị, nếu không chị nhét nguyên trái sầu riêng vào cúc

hoa của nó!”

Ta chỉ bất đắc dĩ nhìn chị mà cười. Chị kéo tôi nhìn trước nhìn sau

một chập rồi không biết nghĩ đến gì mà mắt bắt đầu đỏ hoe: “Con bé ngu

ngốc.”

Thẩm Hi Nhiên cũng giận dữ nói: “Trước tiên cứ ở nhà tụi anh, sáng

mai kêu thợ khóa đến mở cửa nhà, rồi lấy giấy báo mất làm lại giấy tờ và thẻ các loại”

Hôm sau tôi mất nguyên buổi sáng để lo liệu mọi việc, đến chiều mới đến công ty.

Vào lúc tan tầm, thư ký “Bé Ù” của Tạ Bất Đình đỏ mặt chạy đến đám

chúng tôi đưa thiệp mời nói tuần sau kết hôn, mời chúng tôi đến tham gia tiệc cưới, mọi người đều đồng thanh chúc phúc cho cô ấy.

Nhìn tấm thiệp đỏ tươi đặt trên mặt bàn trắng tinh tôi lại nhớ đã

từng có một người đàn ông khoanh tay, vẻ mặt kiêu ngạo đứng trước mặt

tôi, mang theo vài phần vui đùa, vài phần nghiêm túc giáo huấn tôi: ”

Bạn học Hà, Mao Chủ Tịch từng nói qua, yêu đương mà không lấy hôn nhân

làm mục đích đều là đùa giỡn, lưu manh, anh là quý ông, anh không đùa

giỡn lưu manh.”

Mà ngay lúc này, tôi thật sự rất muốn ném tấm thiệp mời này vào mặt anh, mắng to: “Tần Mạch! Anh là thằng lưu manh chết bầm!”

Cả ngày bận rộn rồi cũng về nhà, ăn xong một tô mì tôi nằm ườn trên

sô pha xem tivi, hài kịch rất vui nhưng sao khóe miệng tôi cũng không

nhếch được một chút, các cơ tr


Pair of Vintage Old School Fru