Pair of Vintage Old School Fru
Cô Nàng Mạnh Mẽ

Cô Nàng Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324892

Bình chọn: 10.00/10/489 lượt.

g

hoảng sợ lắc đầu lia lịa, lùi về sau liên tục, mục đích xóa sạch quan hệ với Tần Mạch. Tôi hừ một tiếng, đẩy Tần Mạch ra, thấy anh vẫn gập người ôm bụng, tôi cứng rắn bồi thêm một câu: “Dính dáng đến đàn ông càng

không được, nghe chưa!”

“Tốt lắm.” Tôi nhìn lướt qua những ánh mắt kinh hãi xung quanh, dịu giọng: “Không còn gì nữa, cứ như vậy đi.”

Ra khỏi sân bay, tôi ngẩng đầu nhìn ánh nắng vàng rực rỡ của mùa

xuân, rồi lấy tay che mắt lại. Một dòng nước lành lạnh chảy lan ra thái

dương, tôi thầm mắng: “Hà Tịch! Mất hết mặt mũi rồi!”

Cuộc sống vẫn giống như trước

Tần Mạch không vì việc tôi đấm anh một cái trước khi xuất ngoại mà

nói chia tay, dĩ nhiên tôi cũng không thể vì anh đi đến xã hội tư bản

vạn ác mà cắt đứt liên hệ với anh được.

Như lời Tần Mạch nói, hiện giờ Internet vừa nhanh chóng, vừa tiện lợi không giống hồi xưa đã đi thì không biết ngày về.

Con người cũng thật kỳ lạ! Dù ở gần bên, tuy có nhớ nhung nhưng vì

bận việc cũng có thể quên không gặp mặt còn khi đối phương đã ở một nơi

rất xa, có muốn lái xe đến gặp cũng không được thì cả hai lại khắc sâu

sự nhung nhớ.

Tôi và Tần Mạch hiện giờ là như vậy. Lúc còn ở chung một thành phố

thì không thèm gọi điện cho nhau nhưng đến khi anh ở Mỹ còn tôi lại chôn chân ở Trung Quốc, cách nhau cả một Thái Bình Dương, thời gian lệch

nhau cả mười hai tiếng đồng hồ lúc tôi đón bình minh thì anh đã ngắm

trăng vậy mà lại ăn ý gọi điện mỗi ngày hai lần.

Chẳng qua…

Anh không phải là người nói nhiều, tôi lại không biết nói gì với anh

nên thường thì cả hai cầm điện thoại hỏi hôm nay làm gì, đi đâu, hỏi

xong, trả lời xong liền im lặng.Đối với việc này tôi cũng không hiểu vì

sao, rõ ràng lúc tôi ở chung với Tần Mạch cũng khá hòa hợp mà.

Có một buổi chiều, tôi ôm một đống bản vẽ chật vật đứng chờ tại trạm

xe điện ngầm thì thấy một chiếc BMW đậu trước cửa nhà hàng sang trọng,

một người đàn ông từ trên xe bước xuống lễ độ bắt tay với một người đàn

ông khí khái phong độ đang đứng đón tại cửa, sau đó thân thiết cùng vào

trong. Tôi quay đầu nhìn nhìn trạm xe điện ngầm phía sau mình rồi lại

đánh giá bản thân lếch tha lếch thếch đang đứng ôm bản vẽ. Trong nháy

mắt tôi bỗng nhiên tỉnh ngộ, thì ra tôi và Tần Mạch thuộc về hai thế

giới khác nhau.

Khi tôi và anh không ở chung với nhau, khi tôi và anh không cởi quần

áo trèo lên giường nhau thì ngoại trừ chúng tôi đều là “con người”, còn

lại không có điểm nào giống nhau hết. Không có điểm nào giống nhau thì

làm sao xâm nhập vào thế giới của nhau đây?

Mặc dù tôi đã hoàn toàn nhận ra mình và Tần Mạch không thích hợp với

nhau nhưng tôi lại luyến tiếc buông ra lời chia tay với anh, không có lý do gì ngoài luyến tiếc, luyến tiếc chữ “thích” anh lưu lại tại sân bay.

Mà Tần Mạch… có lẽ cũng nghĩ như vậy.

Tôi biết công việc của anh ở Mỹ vô cùng bề bộn, đôi khi tôi từ Trung

Quốc gọi qua thì đã là hai, ba giờ sáng bên Mỹ nhưng giọng nói của anh

vẫn vô cùng thanh tỉnh, thỉnh thoảng còn nghe rõ cả tiếng anh lật tài

liệu.

Hơn một lần tôi định nhắc nhở anh có bệnh đau bao tử, cần chú ý giữ

gìn sức khỏe nhưng chưa tìm được cơ hội mở miệng thì anh đã cúp máy.

Có một đêm tôi ngủ không được nên gọi điện cho anh định nói chuyện

phiếm, khổ nỗi anh làm gì có thời gian, tôi bèn bắt anh để điện thoại

bên tay rồi buồn nôn nói: ” Cho en nghe âm thanh xung quanh anh, tựa như anh còn bên cạnh em vậy, nghe xong em sẽ ngủ, đến lúc đó anh tắt điện

thoại là được rồi.”

Anh bất đắc dĩ đồng ý tôi cũng đồng nghĩa là bỏ lỡ rất nhiều cuộc điện thoại khác.

Tôi cuộn tròn trong chăn, áp chặt điện thoại vào tai như muốn thu

từng âm thanh dù là nhỏ nhất của người ấy, tiếng sàn sạt tuyệt đẹp khi

ngòi bút lướt qua giấy, tiếng lật giấy thanh thúy giống anh khi suy nghĩ sâu xa. Thật rất giống hai người đang ngồi cạnh nhau.

Lúc đó tôi đã gần như muốn thốt ra câu Tần Mạch, em nhớ anh quá!

Nhưng rốt cùng câu nói này lại bị chết non bởi một tiếng gõ cửa. Tôi

nghe được người đang báo cáo công việc với anh là mỹ nhân Dịch Tình,

lại nghĩ đến hôm chia tay tại sân bay tôi dùng ánh mắt đẩy lui nữ cường

nhân này mà buồn cười nhưng đến khi tôi nghe cô ta nói với Tần Mạch cái

câu mà tôi vẫn muốn nói kia thì gương mặt có hơi cứng lại.

“Anh còn chưa ăn trưa phải không? Công việc là công việc nhưng anh

vẫn phải chú ý đến sức khỏe, đừng quên bệnh bao tử.” Cô ấy đã nói như

thế.

Tôi mang theo một chút hâm mộ lẫn ghen tị hận lặng lẽ cúp điện thoại.

Hôm sau, tôi không gọi cho Tần Mạch mà không biết anh bận gì cũng

không gọi cho tôi. Nửa tháng sau khi Tần Mạch ra đi, lần đầu tiên chúng

tôi cắt đứt liên hệ.

Con người là một sinh vật có tính trơ, một số chuyện khi đã bắt đầu

thì không thể quay lại được. Từ mỗi ngày gọi điện hai lần dần dần trở

thành một ngày một lần rồi sau đó hai ngày một lần, ba ngày một lần…May

mà công việc tôi vô cùng bận rộn nên tâm tư của tôi cũng không hoàn toàn đặt trên Tần Mạch mà suốt ngày nghi ngờ, suy nghĩ lung tung.

Tháng tư, Tạ Bất Đình phải tiếp một khách hàng lớn nên dẫn theo tôi

và Tiểu Lý. Tàn ti