
t trên trán tôi thoáng cứng đờ: “Ừ, bận lắm nhưng mấy ngày
nay cũng không có việc gì quan trọng vả lại từ đó đến giờ anh cũng ít có dịp chăm sóc em.” Anh đắp chăn lại cho tôi, giọng nói vẫn bình thường
như mọi khi: “Tháng sau, anh đi Mỹ, có cả ba mẹ nữa…em có muốn đi cùng
anh không?”
Tôi dù có phát sốt, đầu óc u mê thì cũng hiểu ẩn ý của anh, cùng anh đi Mỹ rồi kết hôn, định cư ở bên đó.
Tôi hít sâu, nhẹ nhàng nói: “Vậy phải làm visa đó, em không đi đâu.”
“Ừ.” Anh gật gật đầu.
Tôi nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh trong lòng dâng lên nỗi khó chịu, buột miệng nói: “Anh định chia tay với em hả?”
Anh nao nao, im lặng thật lâu, mới miễn cưỡng nhếch môi cười khổ: “Em nghĩ đi đâu vậy? Thời này đâu phải không có internet, điện thoại như
mấy trăm năm trước đâu mà lo.”
Tôi cũng chỉ biết miễn cưỡng cười cười theo anh.
Anh xuống lầu nấu cháo, tôi mơ mơ màng màng nhìn trần nhà suy nghĩ,
làm sao mà Tần Mạch có thể không hiểu, một ngàn cuộc điện thoại không
chạm tới người sao có thể so với một cái ôm ấm áp. Nhưng nếu anh phải đi thì tôi cũng đâu còn cách nào, tôi không thể bỏ mặc tất cả để cùng anh
sang Mỹ cũng như anh cũng không đánh liều ở lại Trung Quốc với tôi.
Chúng tôi đứng trên hai lập trường khác biệt cùng nhìn về nhau và lặng
im không nói gì.
Đầu óc hơi choáng váng nên không bao lâu sau tôi đã nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Không biết qua bao lâu, tôi nghe thấy văng vẳng tiếng ai gọi mình
nhưng không cách nào mở mắt ra được, mí mắt như có tảng đá ngàn cân đè
xuống, tôi muốn ngủ tiếp nhưng tiếng gọi kia không ngừng ồn ào bên tai,
tôi giận đến mức muốn bóp chết ai đó nhưng một ngón tay cũng không nhúc
nhích được.
Thây kệ, muốn làm ồn thì cứ làm đi. Tôi cam chịu khổ, sau đó một dòng chất lỏng mát lạnh từ mu bàn tay truyền vào trong thân thể, tôi lại ngủ say không biết gì.
Tôi có một giấc mơ, trong đó có rất nhiều hồ ly từ trên trời rơi
xuống, chúng vây tròn xung quanh tôi, có con còn nhe nanh múa vuốt, gầm
gừ muốn nhào đến cắn tôi, còn có con lạnh lùng nhìn tôi làm tôi tiến
không được mà lui cũng không xong.
Tôi đề phòng nhìn chằm chằm chúng nó, cuối cùng cũng bùng phát hét
lớn:: “Còn nhìn! Cắt cụt hết mấy thằng nhỏ của tụi mày bây giờ!”
Nhưng lời uy hiếp của tôi hoàn toàn vô tác dụng với chúng, từng con,
từng con bước đến gần tôi. Tôi hoảng sợ không biết chui chỗ nào trốn,
bỗng nhiên bên ngoài vòng tròn hồ ly xuất hiện một con sói xám cực lớn,
nó lạnh lùng nhìn tôi với sự khinh miệt trong mắt y như bọn hồ ly kia.
Vì sao lại nhìn tôi như vậy? Tôi không hiểu, lòng tự trọng của tôi
như chạm phải lò xo, bật tung lên, đột nhiên tôi anh dũng dẹp bỏ đám hồ
ly đang cản đường, đi thẳng về phía con sói xám kia. Tôi đối mắt với nó, nó khinh miệt nhìn tôi còn tôi cũng lãnh đạm nhìn nó. Bỗng nhiên nó xù
lông, vươn móng vuốt về phía tôi rồi giống như thương hại liếc qua tôi
một cái, sau đó lại nhìn đám hồ ly như hổ rình mồi phía sau tựa như nói: ta có lòng từ bi ra tay cứu mạng ngươi, còn không mau nắm lấy.
“Đồ ba trợn! Ta đâu có cần ngươi cứu!” Tôi vỗ mạnh vào đầu nó. “Ngươi tưởng chị đây dễ chọc ghẹo lắm sao! Ta đã nói sẽ có một ngày bắt ngươi
phải khóc! Giờ khóc đi!” Tôi vừa vặn tai vừa tát con sói, đánh tới đã
tay thì một tiếng nói theo chân trời truyền tới:
“Cô gái! Buông con cầm thú kia ra!”
Buông tay! Buông tay… Buông tay…
Thanh âm như xa như gần lại bỗng nhiên trở nên rất chân thật.
Tôi mở bừng mắt ra, ánh đèn chói sáng làm mắt tôi đau nhức đến chảy
nước mắt. Khó khăn lắm mới thích ứng được với ánh đèn tôi nhìn quanh
thì thấy Tần Mạch đầu tóc rối bù đang ngồi bên giường tôi, bộ dáng có
chút tiều tụy cùng bất đắc dĩ. Hai y tá kinh hãi nhìn tôi chằm chằm. Tôi nghe Tần Mạch thở dài một hơi sau đó đứng lên sửa sang lại tóc tai,
quần áo. “Ừm… cô Hà, cô Hà, để tôi giúp cô đo nhiệt độ.”
Lúc này tôi mới nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện, hai cô y tá
trẻ cặp nhiệt kế cho tôi nhưng có vẻ sợ hãi thế nào ấy, sau cùng chỉ
phán một câu “Hết sốt” rồi hoang mang, rối loạn tông cửa vội vã chạy ra
ngoài.
Phòng bệnh chìm trong yên lặng. Tần Mạch quan sát tôi từ tấm gương
trên tường một lúc lâu rồi mới đến ngồi cạnh tôi. Anh bất mãn nhìn tôi
nói: “Xem ra em rất có thành kiến với anh.”
Tôi mơ hồ đoán được mình đã gây ra chuyện gì, hơi ngượng ngùng nhưng
cũng có mấy phần thích chí. Đánh Tần Mạch tơi bời đó nha! Không phải ai
cũng làm được chuyện này đâu.
Chắc chắn trên mặt tôi không dấu được sự khoái chí nên Tần Mạch thẹn quá thành giận, gõ trán tôi: ” Hà Tịch, em giỏi lắm, dám đối xử với ân
nhân như vậy hả?”
“Ân nhân?” giọng tôi khàn đến đến nỗi chính mình cũng sợ, sau đó tôi đằng hắng vài tiếng cho thanh giọng rồi kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng:
“Tần tiên sinh, nếu không có siêu nhân kim cương Hà Tịch này thì người
nằm ở đây hôm nay chính là anh đó.”
Ý tôi chỉ là trêu chọc anh nhưng qua tai anh lại thành lời nói thật,
anh nghe xong liền lâm vào trầm tư , đôi mắt đen sâu thẳm dán chặt vào
tôi làm tôi phát hoảng, sau một lúc anh mới nghiêm túc gọi một tiếng:
“Hà Tịch” giọng nói