
gần hết một xị rượu, ai nấy đều nhìn thấy ánh mắt tôi dần dần thay
đổi.
Tay Tần Mạch nắm chặt hông tôi, giống như là lo lắng tức giận lại
thêm phần khắc chế bất đắc dĩ. Tôi không quan tâm anh, lại rót đầy ly
thứ năm, tiếp tục nói với người đàn ông năm mươi tuổi đó: “Vừa rồi nghe
tiên sinh khen ngợi tửu lượng của em, Hà Tịch thật sự cảm thấy rất sợ
hãi, em tin trước mặt bậc trưởng bối như ngài thì vài ly rượu có đáng
gì, nhưng ngài đã để mắt đến em vậy em xin kính ngài thêm một ly nữa,
cảm tạ ơn tri ngộ của ngài.”
Đặt ly rượu đã uống cạn lên bàn, tôi chậm rãi rót thêm một ly nữa,
nhưng lần này không vội lên tiếng mà chỉ nhìn một vòng quanh bàn xem còn có ai dám đứng lên tìm khổ hay không.
Quả nhiên, trên bàn rượu chỉ sợ đứa liều mạng, lần này mọi người đều rất im lặng phối hợp với tôi.
Tôi cười cười nói: “Thật xấu hổ, mấy ngày trước đây, em không cẩn
thận bị cảm, nên hôm nay đã hẹn bác sĩ khám bệnh, không thể cùng vui
với mọi người, mong mọi người cho em cạn hết ly này để tạ tội.”
Vậy là tôi đã thanh toán gọn một bình rượu đế, tôi kéo tay Tần Mạch, nửa điểm thất thố cũng không có cùng anh ra hội sảnh tiệc.
Sau này Trình Thần nói lại, vì kiểu uống rượu hôm nay tên tuổi của
tôi đã nổi danh trong giới thương nhân của thành phố C rất lâu. Đương
nhiên điều này cũng không quan hệ với tôi .
Ngoại sảnh, Vương đại miêu vừa lắc đầu vừa giơ ngón tay cái lên với
tôi: “Tịch ca, năm tháng trôi qua mà ngài vẫn hùng dũng như vậy, kẻ hèn lễ bái.”
Tôi chỉ thản nhiên quét mắt một cái, giả vờ lãnh khốc nói: “Kêu xe cho tôi.”
Chỉ có tôi biết, hiện tại tôi đã bắt đầu không điều khiển được cơ bắp của mình rồi, tôi cố đứng cho vững, tóm chặt tay Tần Mạch, mắt của anh
đã không còn giữ được vẻ thanh tỉnh, gần híp lại rồi. Đại miêu nửa đỡ,
nửa lôi tôi vào trong thang máy.
Do Vương đại miêu tạm thời không thể rời tiệc cưới, nên chỉ còn cách
nhét tôi và Tần Mạch vào taxi, đưa tài xế một trăm đồng yêu cầu đưa
chúng tôi về nhà. Sau khi nhìn lại một lần nữa để đánh giá tình trạng
của hai đứa tôi xong xuôi, hắn mới quay lên lầu.
Tôi lên xe không bao lâu thì bao tử bắt đầu nhộn nhạo, vừa mở được
cửa sổ liền nôn một trận, lái xe kêu khổ rân trời, quay qua nhìn Tần
Mạch thì thấy anh cũng không kém cạnh, lò đầu ra cửa sổ bên kia nôn kịch liệt…”Ha… Nôn!”
Trong một đêm dở ẹt như đêm nay, mùi nôn mửa tràn ngập trong xe, tôi ghé vào cửa sổ xe vừa nôn vừa suy nghĩ rồi cười run rẩy.
Tần Mạch, anh xem bộ dáng chật vật của chúng ta vì cuộc sống nè…
Dưới sự giúp đỡ của tài xế taxi, tôi và Tần Mạch đã về đến nhà – nhà anh. Tôi hoa mắt, mò mẫm hồi lâu trên người anh mới tìm được chìa khóa, vừa vào cửa, lên được lầu tôi liền ném anh lên giường, rồi trời đất
quay cuồng, trước mắt tối thui, thân hình tôi mềm nhũn ngã rạp xuống
đất…Bất tỉnh nhân sự.
Kinh quá! Tớ mần khúc cuối mà cũng muốn nhộn nhạo!
Sáng hôm sau tôi tỉnh lại trên giường cùng với một tấm chăn ấm áp.
Đầu thì nhức bưng bưng, ù tai, hai má lại nóng bừng bừng. Tôi ráng nâng
cánh tay sờ thử trán mình thì cảm thấy trong đầu cứ như có mười vạn cái cưa đang cưa gỗ, cưa qua, cưa lại làm người ta khó chịu muốn chết.
Mắc dịch…
Tôi không khỏi mắng thầm, vừa đấu tranh với thân thể mình gian nan
ngồi dậy. Bỗng nhiên một bên giường chùng xuống, một cánh tay mạnh mẽ
quàng ra sau lưng tôi đỡ tôi ngồi dậy: “Em sốt rồi.”
Thanh âm trầm thấp của Tần Mạch vang bên tai tôi qua tiếng ong ong
trong đầu biến thành một đường thẳng tắp, một lúc lâu sau tôi mới hiểu
ba chữ này của anh là gì nên ừ một tiếng rồi khàn khàn nói tiếp: “Em
cũng nghĩ vậy.”
“Uống nước.”
Cúi đầu vào ly nước trên tay anh, tôi ngoan ngoãn uống nhưng dường
như việc đút nước cho người khác uống là một việc vô cùng xa lạ với anh
nên ly nước lúc cao, lúc thấp, một hồi sau thì nước không đổ vào lỗ mũi
tôi thì cũng đổ xuống chăn ướt sạch.
Tôi âm thầm cúi đầu thở dài.
Đút hết ly nước, anh lấy ly ra mới thấy tấm chăn ướt sũng, gương mặt
có hơi khó coi, bèn hắng giọng một tiếng: “Lát nữa anh đưa em đến bệnh
viện…” Lời còn chưa dứt, tiếng chuông ầm ĩ bỗng nhiên truyền đến, tôi cố gắng lướt con mắt hơi sưng của mình đến túi xách, móc điện thoại ra xem ai gọi đến thì Tần Mạch đã giật lấy.
“Hà Tịch bị bệnh, hôm nay xin phép nghỉ.” Anh nói xong, cũng không
thèm nghe câu trả lời của đối phương thản nhiên cúp điện thoại sau đó gỡ pin ra rồi tỉnh bơ nhìn tôi: “Muốn mắng anh hả? Mà có mắng thì hôm nay
em cũng phải nghỉ ngơi.”
Tôi nhếch miệng cười, thông cổ họng nói: “Em cũng đâu nói muốn đi
làm.”, tôi túm góc áo vest anh, nửa đùa nửa thật nói, “Em nghỉ ngơi, anh hầu hạ em.”
Anh nhìn tôi một lúc rồi thật sự gật đầu. Mà tôi lại bị đáp án này
dọa một trận bèn hoảng sợ nói: “Đừng giỡn nữa. Em lớn như vậy rồi, chỉ
sốt có một chút thôi. Để em tự đến bệnh viện rồi truyền dịch là ổn.”
Anh không để ý đến sự phản đối của tôi, đưa tay sờ trán tôi một chút: “Anh đi nấu cháo rồi đưa em đi bệnh viện.”
“Tần Mạch.” Tôi gọi giật lại, dè dặt hỏi “Không phải gần đây Tần thị có rất nhiều việc sao?”
Bàn tay đặ